.....
Từ đôi mắt của hai cô gái này, tôi thấy rõ rằng họ đang che dấu thứ gì đó, bà dì béo nói từ lúc Đình Đình đi lên thì chưa thấy xuống nói cách khác, Đình Đình đang ở đây. Nhất định bọn chúng đã làm gì với Đình Đình. Sau khi nghe những gì tôi nói, không chỉ hai cô gái trước mặt ngỡ ngàng. Ngay cả bà béo ở bên cạnh dường như cũng không tin, bởi vì tôi không phải là thanh tra sao tôi có thể biết rõ vậy. Hai ả này có lẽ cũng thấy thái độ sợ sệt của chúng tôi trước mặt Sở Ngư, nên họ ngạo nghễ nói:
"Được ... Có giỏi thì đến đây, hôm nay anh mà không ném tôi xuống. Thì nhớ gọi tôi hai tiếng bà nội."
Tôi mỉm cười quay đầu lại với Trần Du và nói, "Bật máy quay chưa?" Trần Du cầm điện thoại di động và gật đầu oke.
Tôi khẽ mỉm cười, rồi nói: "Lần đầu tiên tôi nghe một yêu cầu kỳ lạ như vậy, thôi được, tôi sẽ thỏa nguyện ước của cô ..."
Nói xong. Tôi bước đến gần người phụ nữ đó, tóm lấy cô ta rôi đi về phía cửa sổ, Trần Du nhanh ý hợp tác và mở cửa sổ.
Lúc đầu, cô gái vẫn đang vật lộn, nhưng sau khi bị đẩy một nửa người ra khỏi cửa sổ, cô gái gần như bật khóc và nói: "Tôi nói tôi sẽ nói với anh ..." Lúc này, bà béo đang ở đằng sau đang ôm lấy chân cô gái.
"Nói mau ... Đình Đình đang ở đâu?" Tôi nhẹ nhàng hỏi cô gái. Cô ta gào thét bên ngoài cửa sổ một cách dữ dội "Trong phòng nước đun sôi ... phòng nước sôi ..." Cô gái sợ hãi vội vàng nói với tôi. Tôi lập tức kéo cô ta vào, cô ta sợ hãi ngồi sụp xuống đất.
Trần Du lúc này như phát điên, bà béo cũng theo sau. "Em trai này, mau lên phòng nước, nó ở trên tầng cao nhất ..." Lúc này, bà béo hét lên thúc giục.
Chúng tôi vừa đi ra ngoài. Tôi liền thấy một trong những cô gái đã rút điện thoại di động ra. Khóc lóc nói trên điện thoại. Có vẻ như đang gọi cứu viện. Tôi nhanh trí lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trương Siêu và yêu cầu anh ấy liên lạc với tôi cứ sau mỗi 2 giờ. Nếu không có hồi âm, hãy liên lạc cho giám đốc Lưu giải cứu chúng tôi. Việc này với Trương Siêu thì dễ như ăn một miếng bánh vậy. Sau khi gọi điện thoại, chúng tôi đến cuối hành lang trên tầng sáu, trong đó có một phòng nước, và rồi Trần Du lập tức đẩy cửa ra. Cảnh tượng trước mặt tôi và Trần Du thực sự kinh hoàng. Bởi vì ngay lúc này có một người phụ nữ đang khỏa thân bị treo lên.
Là Đình Đình cô ấy đang bị treo lên bằng một sợi dây, nên phải nhón chân để không bị sợi dây siết vào tay, nếu thả lỏng nhất định sẽ bị treo lơ lửng.
"Quỷ thần ơi ... đây là ... đây là ..." bà béo hét lên rồi nhanh chóng chạy về phía Đình Đình, đầu tiên hạ Đình Đình xuống, rồi ngay lập tức mặc quần áo cho Đình Đình "Hai cậu à, được rồi ... được rồi có thể quay mặt lại được rồi ..."
Lúc này, bà béo đã mặc quần áo cho Đình Đình xong xuôi, Trần Du chạy tới và ôm chầm lấy Đình Đình và nói, "Đình Đình là anh không tốt. Tại anh không bảo vệ được em."
Lúc này, ý thức của Đình Đình đã tỉnh táo, nhưng có lẽ bị hành hạ một thời gian dài, khiến cô ấy lúc này rất yếu, đôi môi của cô ấy có một chút nứt nẻ và cánh tay đã bị trầy xước nhiều. Nhìn thấy Trần Du, Đình Đình thậm chí còn nở một nụ cười yếu ớt. Nụ cười này khiến tôi chỉ cảm thấy giống như có một con dao được cắm thẳng vào ngực mình.
"Hãy yên tâm ... Anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa..." Trần Du ôm Đình Đình rồi bước ra ngoài. Tôi đang định ra ngoài, thì tôi lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm phía sau. Tôi vô thức vận âm dương của mình vào mắt mình để kiểm tra, ngay lập tức thấy một bóng người đang ngồi xổm trong một góc tối và ẩm ướt của phòng nước sôi. Hình ảnh này trông giống như Lưu Bội mà tôi đã nhìn thấy trong phòng tắm ngày hôm qua. Khi tôi tiến lên, hình bóng của cô ấy đột nhiên trở nên trong suốt, và rồi biến mất ngay lập tức. Bà dì thấy tôi vẫn ngồi chỗ góc tường liền thúc dục tôi đi ra ngoài.
Lúc này, hành lang tầng 6 đang chật kín người, bọn họ không ngừng chỉ chỏ vào Trần Du. Thấy vậy, Trần Du ôm Đình Đình trên người đầy sẹo, và dừng lại nói "Hmm ... Tôi không thể nghĩ rằng một trường đại học thế này lại đào tạo ra một lũ quái vật vô cảm..." Sau khi Trần Du nói xong, đưa Đình Đình đi thẳng đến phòng ký túc xá.
Trần Du nói với Bàn chủ quản( dì béo) , "Dì ơi, dì còn dư bộ quần áo nào không, với cả dì có thể cho cô ấy mượn trước một ít tiền được không? ..." dì béo gật đầu lia lịa.
Trần Du nói một cách giận dữ, "Mẹ kiếp, Đình Đình! Em có muốn anh xử lý bọn nó không, anh sẽ khiến từng đứa một phải trả giá..."
"Không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nhân tiện, anh có thấy hành động lúc ban ngày của Đình Đinh không?" tôi hỏi Trần Du.
Trần Du lắc đầu với tôi và nói, "Không! Ý anh là gì."
"Lúc ban ngày khi tôi với cậu vừa đến, cậu không thấy hành vi của Đình Đình có gì bất thường sao?" Tôi nói với Trần Du.
Trần Du nhìn tôi và nói: "Vào ban ngày, tôi ở ngay cạnh Đình Đình. Nếu cô ấy bị tà ma xâm nhập, thì chắc chắn tôi sẽ là người phát hiện ra đầu tiên. Chung Xuyên! Cậu phải thấy rằng chuyện này là bạo hành do con người gây ra. Không phải ma ... "
"Vậy thì làm thế nào để cậu có thể giải thích hành vi bất thường của Đình Đình vào ban ngày, từ sự hiểu biết của tôi về tính cách của Đình Đình, cô ấy không phải là người sẽ dễ bị ép buộc, để có thể nói ra những từ ngữ bẩn thỉu đó ..." sau đó tôi lại nói với Trần Du, "Bây giờ tôi đang nghi ngờ. Một trong số cô gái đó đã sử dụng kỹ thuật nuôi ma."
Sau khi nghe những lời của tôi, Trần Du nhìn tôi và nói, "Lại là nuôi ma à?"
"Nhưng rõ ràng kỹ thuật nuôi ma của người này rất sơ đẳng nhưng nó vẫn đủ để tác dụng lên một người bình thường ..." Tôi nói với Trần Du.
Chúng tôi đang nói thì dì béo đã mở cửa phòng chờ. Dì béo nói: "Hai em trai. Tôi đã xử lý vết thương của Đình Đình. Chỉ là vết thương phần mềm thôi. Các cậu ... các cậu là nhóm giám sát nào vậy? Chuyện này liệu có ảnh hưởng đến tôi không?... " Bàn chủ quản siết tay lo lắng và hỏi chúng tôi.
Tôi nhìn vào bà béo sau đó nói, "Chừng nào dì còn hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ tự nhiên không bắt dì phải chịu trách nhiệm. Hiện tại, dì vẫn còn cơ hội đấy ..." Tôi nói. Sau khi nghe điều này, Bàn chủ quản thở dài, và sau đó nói với tôi, "Tốt quá ... tốt quá. Những đứa trẻ bây giờ không lo học cho tốt gì cả."
Lúc này, Trần Du cau mày và nói với bà béo, "Dì ơi, dì có thể cho chúng tôi biết một chút về Đình Đình không?"
Sau khi nghe những lời của Trần Du, dì béo nói với chúng tôi: "Cậu muốn biết gì?"
"Tất cả mọi thứ dì biết ..." Trần Du nói.
Sau khi nghe những lời của Trần Du, dì béo nói, "Tôi không biết liệu hai cậu có biết tại sao lại có những chuyện xảy ra ngày hôm qua không."
Tôi nói với Bàn chủ quản, "Tôi không biết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Sau khi nghe những gì tôi nói, bà dì béo vỗ vai tôi và nói "Đình Đình này là một người nổi tiếng trong trường của chúng tôi, các cậu cũng đã thấy điều đó. Nhưng có một lý do khiến mọi người đều tránh cô ấy ..."
"Khi Đình Đình lần đầu tiên đến trường, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường. Cô ấy vào ở tại phòng 53 ký túc xá. Sau đó, tôi không biết đã có chuyện gì đã xảy ra. Trong trường học bắt đầu lan truyền một cách nhanh chóng rằng, mẹ của Đình Đình bị AIDS. Sinh viên đại học thì tám chuyện cả ngày nên các cậu cũng biết rồi. Ngay sau khi tin tức được đưa ra, nó đã ngay lập tức được quan tâm. Một số sinh viên còn tìm thấy hồ sơ bệnh án của mẹ Đình Đình. thực sự là mẹ cô ấy bị AIDS ... "
"Cậu biết đấy, một khi chuyện này bắt đầu. Nó không thể dừng lại được. Mọi người bắt đầu đào sâu hơn, rồi nói mẹ Đình Đình chắc là làm gái, vì thế bị bệnh như vậy cũng không có gì lạ. Tin tức mẹ cô ấy bị AIDS ngày càng lan nhanh. Dần dần, một số người nói rằng Đình Đình cũng bị AIDS, khuyên mọi người tránh xa Đình Đình ... "
"Sau đó, nhà trường biết được và đặc biệt tìm đến Đình Đình. Họ đã kiểm tra Đình Đình, và khẳng định rằng Đình Đình không bị AIDS. Nhưng một khi những hạt giống của tin đồn đã bén rễ, chúng sẽ nhanh chóng nảy mầm. Chẳng mấy chốc, lại có tin đồn, rằng Đình Đình thường giúp mẹ tiếp khách hàng mỗi khi mẹ cô bận rộn. Và rồi cái gì đến cũng đến, thịt hôi thối thì thu hút ruồi, nhiều kẻ vô đạo đức đã tìm đến sau đó thì các cậu đều biết rồi đấy ... "
Sau khi nghe bà chủ quản nói đến đây, khuôn mặt của Trần Du hơi sầm lại, hắn nói với Bà chủ quản, "Bọn họ là ai? ..." rõ ràng bà béo này còn che dấu rất nhiều thứ, bà ta chỉ kể mọi chuyện một cách phác thảo mà thôi. Chắc chắn mọi chuyện không hề đơn giản như những gì bà ta kể.......