....
Trước hết có thể thấy, bàn tay của bà Lưu rất là lạnh, và sau khi tôi và Trần Du cầm vào tay bà Lưu, thì bà Lưu bắt đầu chống cự 1 cách điên loạn, hai người tôi và Trần Du không thể đàn áp được bà Lưu. Sức mạnh của bà ta lớn đến mức không giống như sức mạnh của người bình thường nữa.
Nhưng lúc này, bà Lưu không có ý định tấn công chúng tôi. Sau khi thoát khỏi chúng tôi, bà ấy lại quằn quại trong đau đớn. Bà Lưu vừa vén tóc lên, liền có thể thấy được toàn bộ khuôn mặt bà ta bị méo mó bởi đau đớn.
Trần Du và tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần, Giám đốc Lưu cũng không đứng yên nữa. Lúc này, ông ta trực tiếp cầm cái còng tay lập tức còng tay bà Lưu lại. Sau đó, tiếp tục trói bà Lưu bằng một sợi dây thừng. Lúc này, toàn thân bà Lưu đều không thể di chuyển, nhưng vẫn liên tục kêu lên rất đau đớn.
Và lúc này, khuôn mặt bà ấy cũng trở nên rất xấu xí.
"Tiểu sư phụ. Vợ tôi cô ấy không sao chứ? " Giám đốc Lưu không biết phải làm gì vào lúc này. Quay sang nói với Hoàng Tử một cách lo lắng.
Khuôn mặt của Hoàng Tử lúc này trông rất căng thẳng, và rồi anh ta nói với Giám đốc Lưu "Bà Lưu rốt cuộc đã xúc phạm đến ai vậy?Tình trạng của bà Lưu nghiêm trọng hơn tôi nghĩ "
Hoàng Tử nhìn chúng tôi, tôi liền nói "Ngoài việc trên người bà Lưu không có dấu hiệu của sự sống, thì chúng tôi không thấy gì cả.?"
Sau khi nghe những lời của tôi nói, Trần Du gật đầu lia lịa, đồng ý với suy nghĩ của tôi.
Lời nói của tôi có lẽ đã khiến Giám đốc Lưu sợ hãi. Ông ấy lập tức hỏi chúng tôi "Tiểu Chung! Đừng làm tôi sợ. Cô ấy vẫn đang sống bình thường và khỏe mạnh mà. Làm thế nào....Làm thế nào mà có thể...?"
Mắt giám đốc Lưu đỏ hoe lên, khuôn mặt lập tức nhăn nhó. Rõ là ông ấy đã hiểu sai ý của tôi.
"Giám đốc Lưu, ý của chúng tôi về chuyện không có dấu hiệu của sự sống không có nghĩa là vợ của ông đã chết." Trần Du nhanh chóng giải thích với Giám đốc Lưu.
Sau khi Giám đốc Lưu nghe thấy điều đó, khuôn mặt ông ta dịu bớt lại. Tôi nhìn Hoàng Tử và nói "Hoàng Tử, mạng sống của bà Lưu hiện tại không gặp nguy hiểm gì chứ?"
Khuôn mặt của Hoàng Tử lúc này hơi khó coi, quan sát bà Lưu đang nằm bên cạnh. Sau đó, đến gặp Giám đốc Lưu và nói với ông ấy "Giám đốc Lưu. Trước tiên tôi xin lỗi ông..."
Giám đốc Lưu nghe những lời của Hoàng Tử xong. Biểu cảm vừa được thư giãn lại bỗng trở nên xấu xí.
"Hoàng Tử, cứ nói đi, đừng vòng vo nữa" Tôi nói với Hoàng Tử.
Hoàng tử lúc này mới nói, nguyên lai vừa mới bắt đầu hoàng tử chỉ là cảm thấy Lưu phu nhân trúng âm khí, cho nên liền nghĩ lấy ra viên thuốc đưa Lưu phu nhân uống. Nhưng mà, sự việc nằm ngoài dự kiến chính là, sau khi uống thuốc một lúc sau, Lưu phu nhân đột nhiên có hành động vô cùng quỷ dị, tuy rằng có thể ngăn chặn được. Nhưng là tựa hồ lại hoàn toàn kích hoạt cổ độc trong người cô ấy. Sau khi nghe những lời của Hoàng Tử, tôi và Trần Du gần như nói đồng thanh "Cổ? Lưu phu nhân bị trúng chính là "cổ" sao?"
Hoàng Tử gật đầu một cách chắc chắn. Anh ta nói với chúng tôi "Loại cổ độc này không phải loại bình thường. Mà là Quỷ cổ"
"Quỷ cổ?" Tôi nhìn Hoàng Tử với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi cũng có chút kiến thức về Cổ trùng.
Cổ là một dạng thuật pháp đặc biệt. Các vật thể bí ẩn đã được chăm sóc cẩn thận trong nhiều năm, có thể lớn hoặc nhỏ. Chúng thường là động vật và tồn tại thành một cặp, nhưng cũng có một số ít loại là thực vật. Phương pháp sử dụng có thể là trực tiếp hoặc gián tiếp. Cổ chủng loại đại khái chia làm mười ba loại: Li Cổ, Xà Cổ, Kim Tàm Cổ, Miệt Phiến Cổ, Thạch Đầu Cổ, Nệ Thu Cổ, Trung Hại Thần, Cam Cổ, Thũng Cổ, Điên Cổ, Âm Xà Cổ, Sinh Xà Cổ, Tam Thi Cổ. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe về Quỷ cổ
Trần Du hơi ngạc nhiên sau khi nghe những lời của Hoàng Tử. Sau đó, hắn nhìn Hoàng Tử và nói "Thế giới này có thực sự có Quỷ cổ sao?"
Hoàng Tử nói với chúng tôi "Biểu hiện của bà Lưu vào thời điểm này rất giống của quỷ cổ. Nói chung, nếu không phải quỷ cổ thì sẽ không có các phản ứng mãnh liệt như vậy. Nếu là Quỷ cổ bình thường thì chỉ là sẽ có nói mê, ngẫu nhiên xảy ra ảo giác, hơn nữa cơ thể cũng không có các dấu hiệu như trước đây chúng ta thấy. Đúng ra Quỷ cổ thì sẽ hấp thụ dương khí của cơ thể trong giai đoạn đầu này. Nhưng một khi Quỷ Cổ bắt đầu phát tác thì sẽ rất đau đớn. Sau khi bộc phát hoàn toàn, trên người bị trúng quỷ cổ sẽ toát ra một hương vị độc đáo, sẽ thu hút rắn, sâu và kiến để đến cắn cơ thể đó. Và nó cũng sẽ thu hút những linh hồn đơn độc và ma quỷ đến để nuốt chửng linh hồn. Giai đoạn tử vong có thể nói là rất đau khổ."
"Và viên thuốc của tôi đã kích hoạt Quỷ Cổ này trước. Tưởng sẽ cứu cô ấy, hóa ra lại là hại cô ấy."
Hoàng tử nói đến chỗ này, trên mặt lộ ra một tia ngượng nghịu. Lúc này chúng tôi cũng không có nói thêm điều gì. Hoàng Tử tiếp tục nói mà không thấy chúng tôi "Nếu tôi biết đây là Quỷ cổ, tôi có thể có cách an toàn hơn. Nhân tiện, mặc dù việc kích hoạt Quỷ cổ vào thời điểm này có thể kéo dài thời gian phát bệnh, như vậy thì cô ấy cũng tạm thời không phải lo lắng về mạng sống trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu không tìm thấy người hạ Quỷ cổ trước khi bộc phát, bà Lưu chắc chắn sẽ chết."
Lời nói của Hoàng Tử vừa nói ra, Giám đốc Lưu lập tức trông già đi mấy tuổi và nói thẳng với Hoàng Tử "Tiểu sư phụ, Tôi không có ý đổ lỗi cho cậu đâu. Như cậu cũng nói, nếu không có thuốc của cậu, vợ tôi có lẽ cũng không thể vượt qua những ngày này."
Trần Du nói với Hoàng Tử, người đang tự trách mình vào lúc này "Đây không phải là để đổ lỗi cho cậu đâu. Nếu không phải là nhờ thuốc của cậu, sẽ không ai biết rằng đó là Quỷ cổ."
Nói xong Trần Du nhìn Giám đốc Lưu "Giám đốc Lưu. Có thể cho tôi biết gần đây có gặp điều gì lạ không? Nếu ông muốn chúng tôi giúp ông, thì ông phải cho chúng tôi biết tất cả mọi thứ."
Giám đốc Lưu tỏ vẻ rất mệt mỏi, khẽ gật đầu, rồi ngồi thẳng xuống đất, dường như đang nói với chúng tôi, những cũng gần như là để nói với chính mình.
"Đáng ra tôi nên nói sớm hơn. Tại tôi, tất cả là tại tôi" giám đốc Lưu không ngừng gãi đầu, hiển nhiên cảm xúc cũng có chút suy sụp.
Tuy nhiên, nhìn vào giám đốc Lưu, tôi gần như có thể đoán được. Giám đốc Lưu dường như biết ai đã làm hại vợ mình?
Chúng tôi thấy tâm trạng của Giám đốc Lưu đang suy sụp, nên cũng không hỏi nữa. Hoàng Tử bước sang một bên vào lúc này. Từ một chiếc hộp anh ta mang theo, anh ta lấy ra một vài loại thuốc rồi nhanh chóng bỏ chúng vào một túi đựng, rồi giã nhỏ chúng, sau đó Hoàng Tử nhìn tôi và nói "Anh Chung, cho mượn ba giọt máu dùng một chút."
Tại thời điểm này, tôi không hỏi gì thêm, trực tiếp cắn ngón tay của mình. Hành động này tôi đã làm quá quen thuộc. Kể từ khi tôi tiếp xúc với con đường này, máu chính là vũ khí của tôi.
Nhanh chóng nhỏ máu vào túi đựng kia, Hoàng Tử lại tiếp tục giã. Sau khi làm xong, Hoàng Tử đi đến bên cạnh bà Lưu, người đang rên rỉ liên tục, trực tiếp bôi thuốc mỡ đã nghiền lên trán bà Lưu.
Cảnh tượng ngạc nhiên bắt đầu diễn ra, bà Lưu với đôi mắt màu đỏ, ngay lập tức trở lại bình thường, không chỉ có vậy, toàn bộ cơ thể bà Lưu nhanh chóng như mất toàn bộ sức lực, lập tức ngã xuống mặt đất. Rồi rơi vào tình trạng hôn mê.
Bà Lưu không còn rên rỉ nữa, tinh thần an tĩnh trở lại, khiến cho ông Lưu cũng nhanh chóng phấn chấn lại phần nào, ông vội hỏi Hoàng Tử, vợ ông rốt cuộc như thế nào. Hoàng Tử cho biết, hắn đã để cho sự thức tỉnh của quỷ cổ tiến vào một giấc ngủ ngắn, bà Lưu thời gian này, cơ thể sẽ không hoạt động được, Hoàng Tử nhất định cố gắng tối đa để bà Lưu bị thiệt hại ít nhất.
Ông Lưu thấy vợ an tĩnh, cũng đỡ lo đi phần nào, sau đó đưa vợ vào phòng nghỉ.
Ông Lưu nhìn chúng tôi và nói "Ba tiểu sư phụ, tôi có thể trò chuyện với các cậu một lát không?"
"Nếu ông không phiền, chúng tôi vẫn có thể bên cạnh bà Lưu để trông chừng. Tôi cũng không biết rằng thuốc mỡ của tôi có ổn định hay không" Hoàng Tử nói với Giám đốc Lưu.
Sau khi Giám đốc Lưu nghe những lời của Hoàng Tử, ông ta gật đầu lần nữa. Vì vậy, chúng tôi theo ông ấy đến phòng ngủ của họ, trang trí trong phòng ngủ tuy không sang trọng, nhưng nó mang lại cảm giác rất thoải mái, và từ trang trí phòng, tôi cảm thấy rằng bà Lưu cũng là một người coi trọng không gian vợ chồng.
Giám đốc Lưu rất nhiệt tình mời chúng tôi ngồi xuống ghế sofa.
"Giám đốc Lưu, ông hãy nói càng chi tiết càng tốt, với việc giúp đỡ vợ ông cũng là càng có lợi" Trần Du nói.
Giám đốc Lưu nghe thấy, và sau đó nói "Điều này là đương nhiên rồi. Tôi không bao giờ nghĩ rằng lời nguyền của ông già hóa ra là sự thật. Vợ tôi luôn nói rằng cô ấy gặp ác mộng."
"Ông già nào? Rốt cuộc là chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi Giám đốc Lưu.
Giám đốc Lưu nói "Mọi thứ phải bắt đầu từ một vụ án giết người cách đây không lâu."
Giám đốc Lưu bắt đầu nói: Đó là một vụ án lớn ở Tần An trước đó. Sau khi nghe Giám đốc Lưu nói. Chúng tôi gần như chắc chắn rằng Giám đốc Lưu đã xúc phạm một người, và có thể không phải là một người tầm thường.