Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
.....
Mặc dù y tá này là người hơi bao đồng, nhưng không sao, cũng không ít người như chị ta trong xã hội này, họ thường xuyên nhúng tay vào việc không liên quan đến họ.
Tôi nói với y tá "Chị y tá, chị thật tốt bụng. Vì vậy đừng lo lắng, nhưng chúng tôi vẫn có vài điều muốn hỏi chị có được không? ..."
Thái độ của y tá đối với chúng tôi bây giờ lại rất lịch sự, cô ấy mời chúng tôi đến văn phòng của mình nói chuyện.
"Cậu muốn hỏi gì vậy?"Cô y tá mang cho chúng tôi một tách trà, rồi hỏi.
"Hồ Đình Đình đã gặp chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại dễ kích động như vậy? ..." Tôi hỏi y tá.
Sau khi y tá nghe tôi nói, cô ấy bắt đầu kể chuyện với chúng tôi. Hồ Đình Đình đã đến bệnh viện ngày hôm qua để phá thai. Bây giờ xã hội này thực sự có rất nhiều cô gái đến bệnh viện để phá thai. Bác sĩ cũng đã khuyên can Hồ Đình Đình, nhưng cô ấy không nói gì, một mực khăng khăng đòi bỏ đứa con đi. Bác sĩ đành phải làm điều đó.
Nhưng trong khi thử máu, bác sĩ phát hiện ra rằng có vấn đề trong máu của Hồ Đình Đình. Sau khi kiểm tra, người ta phát hiện ra rằng Hồ Đình Đình bị mắc bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính.
"Bệnh bạch cầu ... Đây có phải là bệnh nan y không?" Tôi hỏi y tá.
Cô y tá lắc đầu rồi nói "Nếu cô ấy chịu uống thuốc và chờ đợi thời cơ phù hợp, vẫn có khả năng chữa khỏi nếu có thể ghép tế bào gốc tạo máu ..."
"Bệnh bạch cầu có thể điều trị được ngay không?" Tôi ngạc nhiên nói với y tá.
Cô y tá lắc đầu và giải thích cho tôi sự khác nhau giữa bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính và bệnh bạch cầu. Mặc dù không hiểu lắm, nhưng từ những gì y tá nói, tôi cũng đã hiểu được rằng, căn bệnh này vẫn có thể được chữa khỏi.
"Tuy nhiên, một vấn đề rất thực tế hiện nay là Đình Đình hoàn toàn không thể chi trả các chi phí y tế đắt đỏ cho việc điều trị đó." Cô y tá nói.
"Mất bao nhiêu để chữa được căn bệnh này?" Tôi nói với y tá.
Cô y tá lắc đầu và nói với tôi: "Quá trình kết hợp các tế bào gốc tạo máu là một quá trình rất khó khăn và lâu dài. Trong giai đoạn này, cần dùng thuốc liên tục để kiểm soát bệnh. Chi phí của loại thuốc này là khoảng 1 vạn tệ/năm. Chi phí này chưa bao gồm tiền cho việc điều trị... "
"Cô cứ nói con số cụ thể đi..." Trần Du hỏi y tá với khuôn mặt nghiêm túc.
Khi nghe những lời của Trần Du, tôi biết rằng tiểu tử này chắc chắn đã nao núng.
Cô y tá suy nghĩ một lúc rồi nói với Trần Du "Mất khoảng 15 vạn mỗi năm. Nhưng nếu như tìm được một người phù hợp, thì chi phí chỉ là từ 4 đến 6 vạn ..." Sau khi nghe những lời của y tá, tôi thực sự hoang mang, bởi việc điều trị này cần rất nhiều tiền. Tôi cứ nghĩ rằng sau khi nghe xong Trần Du sẽ bỏ cuộc.
Nhưng Trần Du nói với khuôn mặt đầy quyết tâm "Y tá, vậy cô sắp xếp việc nhập viện của Hồ Đình Đình giúp tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi phí y tế của cô ấy."
Thấy Trần Du nói điều này, mắt tôi mở to tiểu tử này thực sự đang không đùa. Lúc này, Trần Du khuôn mặt trông rất nghiêm túc. Nhưng vì y tá đang ở đây, nên cũng không tiện để hỏi anh ấy.
Lúc này, y tá cũng ngạc nhiên và nói: "Ông Trần, rất khó để tìm được người phù hợp. Có rất nhiều bệnh nhân trong quá trình chờ đợi, thì căn bệnh đột nhiên diễn biến xấu đi. Cuối cùng cũng vẫn phải ra đi ... "
"Tôi hiểu, Cô cứ sắp xếp việc nhập viện của cô ấy ngay giúp tôi. Tôi sẽ trang trải chi phí cho cô ấy ..." Trần Du nói chắc chắn. Nói xong hắn bảo cô y tá lấy hóa đơn ra hắn sẽ thanh toán trực tiếp.
Cô y tá nhìn chúng tôi và nói: "Ông Chung, rốt cuộc mối quan hệ của ông với Hồ Đình Đình là gì?"
"Không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Chúng tôi là bạn của mẹ cô ấy ..." Tôi trả lời y tá một cách lơ đãng. Trần Du, tôi thực sự không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa. Nhưng tôi không muốn ngăn anh ta lại, bởi vì nếu anh ta thực sự muốn tiếp tục, thì anh ta phải chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu anh ta đi được nửa đường, không thể chịu trách nhiệm được nữa. Vậy thì không khác gì việc đem cho Hồ Đình Đình hy vọng, nhưng rồi lại mang nó đi, điều đó thậm chí còn tàn nhẫn hơn nữa.
Mặc dù, tiền lương và tiền gửi của hai chúng tôi thì việc giúp Hồ Đình Đình gặp bác sĩ bây giờ vẫn quá đủ.
Sau khi Trần Du trở lại, anh nói với y tá: "Chị y tá, tôi đã thanh toán xong. Tôi cũng đã chuyển 5 vạn tiền lưu trữ trong tài khoản của cô ấy. Và tôi nghĩ cô ấy cũng nên được chuyển sang điều trị ở khoa huyết học chứ không phải ở sản phụ khoa. "
Cô y tá gật đầu nói rằng nếu có nhiều người như Trần Du trong xã hội này, thì thế giới sẽ đẹp biết bao.
Ngay sau đó, y tá yêu cầu chúng tôi đợi một lúc để cô ấy gọi điện thoại. Lúc này tôi nói với Trần Du "Tiểu tử, cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi xin thề là không có ý đồ gì. Nhìn một cô gái xinh xắn dễ thương như vậy gặp chuyện không may mắn, tôi thực sự không can tâm..." Trần Du liếc nhìn tôi và nói.
Tôi nhìn Trần Du và sau đó nhếch mép và nói "Đây không giống phong cách của cậu ..." Trần Du liếc tôi và nói "Thôi đi, đó là vì cậu chưa thực sự hiểu tôi mà thôi ..."
"Thật hay đùa đấy? ..." Tôi nói với Trần Du.
Trần Du nói với tôi với khuôn mặt đen "Tất nhiên đó là thật rồi, tuy nhiên như tôi đã nói, chuyện này liên quan đến cả tôi và cậu, vì vậy tiền cũng phải chia đôi... "
Khi tôi nghe Trần Du nói điều này, tôi đã cười bởi vì, điều này mới thực sự phù hợp với tính cách của Trần Du.
Tôi gật đầu và nói với Trần Du "Không thành vấn đề. Đối với tôi, chỗ tiền đấy vẫn trong khả năng chi trả ..."
Đương nhiên tôi cũng không đùa, bởi vì phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm đó của chúng tôi khá cao. Tôi cũng không phải là người kẹt sỉ như vậy. Mặc dù cũng khá xót tiền, nhưng suy nghĩ lại thì nó có thể được coi là một cách để tích đức cho bản thân mình.
Sau khi y tá gọi điện thoại, cô ta nói, "Được rồi, tôi đã liên lạc với bác sĩ ở khoa huyết học, giờ chúng tôi sẽ đưa cô ấy sang đó ngay..."
Sau đó, y tá nói với chúng tôi: "Đi thôi. Tôi sẽ đi nói với Hồ Đình Đình về danh tính của cậu trước, sau đó anh có thể bước vào, nếu vào ngay bây giờ, tôi sợ cô ấy sẽ không ổn định được ..."
Tôi khẽ gật đầu với y tá. Sau một lúc, y tá cho chúng tôi vào.
Sau khi chúng tôi bước vào, Trần Du nói với Hồ Đình Đình: "Đình Đình .... Hãy yên tâm. Chúng tôi không phải là người xấu, chúng tôi thực sự là những người tốt. Chúng tôi thực sự là bạn của mẹ cô ..." Trần Du lúc này trông rất lo lắng,nói lắp không ngừng.
Hồ Đình Đình nhìn chúng tôi lúc này và nói, "Tại sao anh lại giúp tôi? Tôi biết anh không phải là bạn của mẹ tôi ..."
Tôi nhìn Hồ Đình Đình, rồi ngồi cạnh cô và thì thầm với cô tất cả về chuyện đã gặp mẹ cô tối qua.
"Hmm ... Câu chuyện của anh thật lố bịch? Nói chuyện với linh hồn sao. Nếu thực sự có linh hồn trên thế giới này, thì tại sao mẹ không đến với tôi?" Lúc này, Hồ Đình Đình rõ ràng không tin chúng tôi.
Sau khi nghe những lời của Hồ Đình Đình. Tôi nói với Hồ Đình Đình, "Đình Đình, mẹ cô bây giờ đã trở thành một ngôi sao trên bầu trời rồi. Nếu như muốn thấy, thì cô cứ nhìn về phía tây, ngôi sao sáng nhất là mẹ cô ..."
Sau khi Hồ Đình Đình nghe thấy những lời của tôi, đôi mắt cô ấy đỏ hoe ngay lập tức. Đây chính là những lời mà mẹ của Hồ Đình Đình nói với tôi. Nếu Hồ Đình Đình sợ chúng tôi, thì chỉ cần nói điều này với cô ấy, rõ ràng, chỉ có hai mẹ con họ biết điều này.
"Các anh ... có thực sự đã nhìn thấy mẹ tôi không? Bà ấy ... Bà ấy vẫn còn sống phải không? Hay thực sự ... chỉ là một linh hồn thôi?" Hồ Đình Đình vẫn hoài nghi hỏi chúng tôi.
Tôi nhìn Hồ Đình Đình, và sau đó nói với cô ấy, "Mẹ của cô đã rời đi rồi. Còn những gì tôi nói với cô thực là sự thật .... Cứ tin tưởng chúng tôi đi ..."
"Anh có thể cho tôi gặp mẹ tôi được không? Tôi ... tôi nhớ bà ấy ..." Hồ Đình Đình nói với đôi mắt đỏ và thỉnh thoảng nghẹn ngào.
Tôi nói với Hồ Đình Đình, "Cô bé, miễn là cô chịu lắng nghe chúng tôi, Tết Nguyên Đán năm nay, tôi sẽ sắp xếp để cô gặp mẹ của cô, được chứ?" Sau khi Hồ Đình Đình nghe thấy những lời của tôi, đôi mắt trống rỗng đó đột nhiên sáng lên, ánh mắt rực rỡ, nhưng lại sớm ảm đạm đi.
"Cảm ơn anh ... Nhưng, tôi không muốn chữa trị ... Tôi không thể sử dụng tiền của anh mà không làm gì ... Cảm ơn anh ... Thực sự cảm ơn vì lòng tốt của anh. Nhưng, nhưng tôi không thể ... Tôi biết rằng căn bệnh này sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ chết ... tại sao lại lãng phí số tiền đó ... Cảm ơn hai anh ". Cô ấy nhìn lên lần nữa nói với chúng tôi.
"Cô bị bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính và có thể được chữa khỏi .... Cô mới có bao nhiêu tuổi? Tại sao lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình sớm như vậy ..." Trần Du nói với Hồ Đình Đình, vẻ mặt phấn khích. Nhìn thấy vẻ phấn khích của Trần Du, nước mắt của Hồ Đình Đình ngay lập tức lại tuôn ra.
Thấy Hồ Đình Đình đang khóc, Trần Du lập tức như mất trí, nhanh chóng nói với cô ấy: "Này ~ Đừng khóc ...đừng khóc ... Tôi nói gì sai phải không? ..." Hồ Đình Đình nhìn chúng tôi nghẹn ngào và lắc đầu và nói, "Không ... không .... Chỉ là ... chưa có ai tốt với tôi như vậy ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK