....
Chẳng mấy chốc, ánh mắt tôi bị thu hút bởi chiếc giường ở giữa phòng. Đó là một chiếc giường kiểu cũ của Trung Quốc cùng với một chiếc chăn thêu lớn màu đỏ nhô lên như có ai đó đang nằm bên dưới.
Sau khi đến gần, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ. Trên giường là một ông lão với mái tóc trắng. Ông ấy có đôi mắt rất nhỏ, trên tay treo 1 cái chai. Rõ ràng ông ta chưa chết. Trong cái chai ấy chứa một thứ gì đó, một thứ chất lỏng màu đỏ tươi mà tôi chưa từng nhìn qua. Tuy nhiên trên đầu giường của ông ta có một tấm vải to màu trắng cùng chữ "điện" lớn màu đỏ đựơc viết lên đó. (câu đối viết bằng chữ Hán thể hiện niềm tiếc thương và cầu mong cho linh hồn người đã khuất được siêu thoát :")
Tôi dám chắc chắn rằng ông ta vẫn chưa chết, hơi thở vẫn còn dù rất yếu. Nhưng họ làm như vậy là ý gì? Chẳng lẽ là mong ông ta chết sớm hơn hay sao. Lúc này, tôi mở mắt Âm Dương của mình ra và nhìn vào ông ấy. Khuôn mặt ông ta trông thật sự vô hồn. Ba ngọn lửa trên người ông ta đột nhiên trở nên rất yếu, lập lòe. Chắc chắn nó sẽ không trụ được lâu. Khuôn mặt này thật sự giống hệt với khuôn mặt của Thúy Phân mà tôi từng thấy trước đây. Dường như có điều gì đó không ổn với thôn này. Có vẻ như họ đã quá vội vàng khi đưa một người chưa chết vào phòng thờ.
Tuy nhiên thì người quan trọng ở đây vẫn là chú Công nên tôi vẫn không có gì để làm. Vì vậy tôi đã không nói gì nhiều mà chỉ đi theo sau. Rốt cuộc thì tôi vẫn chẳng thể hiểu được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt tôi là như thế nào. Lúc này ở bên cạnh chiếc giường lớn có một người đàn bà đang ngồi. Bà ta mặc một cái áo choàng đen đã cũ, đầu cúi xuống đất.
Một người đàn ông có thân hình mập mạp được gọi là Cao Lai bước tới bên bà ta và thì thầm "Lão bà, tôi đã mời người đến, ông ta đang ở bên ngoài. Họ sẽ giúp chúng ta giải quyết những điều kỳ lạ trong làng "
Sau khi nghe Cao Lại nói, bà ta từ từ ngẩng đầu lên rồi quay đầu lại nhìn chúng tôi. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của bà ta, tôi cảm thấy da đầu lại ngứa ran một hồi. Khuôn mặt của bà ta bị che bởi những hình xăm màu đỏ thẫm và dày đặc. Khưu lão bà cũng có những hình xăm trên mặt, chỉ là nó mang màu đen nhạt còn của người này lại là màu đỏ sẫm. Nhưng sau khi nhìn kĩ, tôi thấy các hoa văn của hình xăm trên khuôn mặt họ khá giống nhau. Một sự trùng hợp?
Lúc này, khuôn mặt của Trần Du cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên. Tôi khẽ lắc đầu và ra hiệu cho hắn ta đừng nói gì cả. Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi thấy trên mạng có rất nhiều các gia đình thiểu số có các phong tục kì lạ.
Sau khi nghe lời của Cao Lai, bà già đó nhìn chú Công và chúng tôi một vài lần rồi nói với giọng khàn khàn :"Tiểu Lai chuyện đã xảy ra với thôn của chúng ta, từ khi nào mà ngươi lại ra nhờ người ngòai can thiệp. Không lẽ ngươi nghĩ nếu kiếm được thêm tiền, ngươi có thể trở thành chủ nhân của cái thôn này? "
Câu nói của bà ta rõ ràng là không hề chào đón chúng tôi 1 chút nào mà.
Sau khi nghe những lời mà bà ta nói, khuôn mặt Cao Lai trở nên xấu hổ, lúng túng nói với bà ta:"Lão bà tôi không thích điều đó, cái thôn này đang trở nên điên dại tôi sợ... tôi sợ.."
"Ngươi sợ điều gì? Chuyện của làng chúng ta, chúng ta có thể tự giải quyết. Ta sẽ không làm phiền người khác. Hãy để mấy người này ở lại đây tối nay. Họ nên rời đi vào sáng mai. Nếu không, đừng trách ta. Ta không muốn thô lỗ với người khác." Giọng bà ta trở nên rất tệ. Khuôn mặt của Cao Lai tỏ rõ sự bối rối và khó chịu. Anh ta dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh ta vẫn chọn im lặng.
Lúc này, chú Công thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt lúng túng liền nói "Lão bà, chúng tôi ở đây là để giúp đỡ thôi, hoàn toàn không làm hại ai hay gì cả.."
Chú Công chưa dứt câu, bà già mặc áo choàng đen nói với giọng không chút thoải mái "Ngươi ở đây vì tiền của chúng ta hay muốn giúp đỡ chúng ta, ta nghĩ điều đó ngươi là người biết rõ nhất. Và ngươi có khả năng đó không? Ngươi có biết hay không? "
Chú Công hoàn toàn không nói nên lời với bà già này. Cao Lai vội vã chạy đến bên chú Công và nói "Ông Công, để tôi đưa mọi người đi nghỉ ngơi trước. "
"Đưa họ đi khỏi đây vào ngày mai. Thôn Dương Câu chúng ta sẽ tự giải quyết việc của mình." Bà ta nói với Cao Lai bằng khuôn mặt ủ rũ.
Cao Lai nhìn bà ta, lộ rõ vẻ bối rối, không đồng ý cũng không từ chối. Hắn ta khẽ cúi đầu và nói "Lão bà, chúng tôi đi trước."
Hắn ra cười ngượng rồi mời chúng tôi ra ngòai. Trước khi bước ra ngòai, tôi vô thức liếc nhìn hình xăm trên mặt bà già. Bà ta đi về phía ông già đang nằm trên giường. Khuôn mặt ông ta giống hệt khuôn mặt của Thúy Phân, nó khiến tôi ngỡ ngàng.
Tôi muốn nói với bà ta, nhưng nghĩ lại thái độ của bà ta đối với chúng tôi, rõ ràng bà ta sẽ không tin bất cứ điều gì từ chúng tôi. Trái lại bà ta sẽ nghĩ chúng tôi là những kẻ lừa đảo giống như Thúy Phân.
Ngay khi chúng tôi vừa bước ra ngòai, một nhóm người trong thôn cùng với những tấm vải đen tụ tập lại với nhau. Họ bước tới và hỏi Cao Lai "Lai Lai, thế nào, lão bà có đồng ý không?"
Cao Lai lắc đầu ngao ngán, nhắc lại những lời nói của bà già lúc nãy. Một người trong số họ phàn nàn "Bà ta không thể tự giải quyết được, cũng không đồng ý người ngoài đến giúp!"
"Ừ, vậy chúng ta nên làm gì nếu cứ tiếp tục thế này? Chờ chết sao? "
"Hiện tại, "người vợ" ấy là thứ mà bà ta muốn có. Ai mà nghĩ được mọi chuyện sẽ đi tới mức này.. "
Mọi người đều nói điều đó bằng một từ, và cốt lõi của nó có lẽ là điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra ở đây. Nếu không giải quyết chuyện này, toàn bộ người trong thôn sẽ chết. Chính vì vậy, tôi tò mò nhìn từng người trong thôn. Cái nhìn ấy khiến tôi cảm thấy thực sự rất sợ. Bởi vì hai phần ba trong số họ đều có khuôn mặt của người bình thường, còn lại có nét hao hao tựa Thúy Phân.
"Đừng nói về chuyện đó bây giờ, hãy để tôi giải quyết cho ông Công trước đi từng bước một và xem xét, để xem liệu có gì sẽ xảy ra tối nay." Người đàn ông béo nói.
Sau khi Cao Lai nói xong, hắn ta đưa chúng tôi đến một ngôi nhà gỗ trông vẫn còn mới để ở lại đó. Bước vào nhà, Cao Lai cởi bỏ bộ đồ đen ra. Chúng tôi cũng đã cởi bộ đồ ấy ra.
Cao Lại lúng túng nói với chú Công "Ông Công, lão bà là một người sống theo truyền thống, không muốn gặp gỡ người ngoài, xin ông thứ lỗi."
Lúc này, chú Công giả vờ khoe khoang rồi nói "Này này, không sao hết. Nhưng bây giờ anh có thể nói với tôi chuyện quái gì đang xảy ra ở đây không? Tôi có thể làm gì cho mọi người? "
Tôi chọn một tách trà mà Cao Lai đã rót cho chúng tôi. Nghe những lời chú Công nói, tôi trực tiếp phun thẳng trà vừa uống ra ngoài. Mẹ nó, không có gì lạ khi mà chú Công không nói trước với tôi, tôi cứ nghĩ vì đó là theo phong tục nơi này, nhưng thực chất ông ta nhận việc mà còn không hề hỏi rõ về nó.
Lúc này, mọi người đều nhìn tôi. Tôi cười ngượng, xua xua tay nói "Không... không có gì anh cứ tiếp tục đi.."
Cao Lai nhìn chú Công rồi nói:" Ông Công, là như thế này.."
Người đàn ông béo nói. Nguyên nhân của vụ việc là do ông già nằm trên giường ban nãy. Ông ta tên là Đắc Thăng. Đắc Thăng từng là trưởng thôn ở đây. Ông ấy là lọai người có quyền lực, ông ấy nói 1 thì chắc chắn không ai dám nói 2. Tuy nhiên cách đây không lâu, Đắc Thăng đổ bệnh.
Không hề có một dấu hiệu nào báo trước. Trưởng thôn Đắc có sức khỏe tốt, mặc dù ông ta đã 90 tuổi nhưng sức khỏe lại tốt hơn hẳn 4,5 tuổi. Thông thường vào mùa đông, ông ta sẽ mặc những bộ quần áo mỏng một mảnh. Trưởng thôn Đắc đột nhiên ngã bệnh, khiến mọi người trong thôn rất bất ngờ. Họ đưa ông ấy đến bệnh viện để kiểm tra nhưng không thấy có vấn đề gì, bác sĩ chỉ nói rằng ông ấy đã quá già, một vài bộ phận đang dần trở nên xấu đi. Đây cũng là một chuyện hết sức bình thường. Bệnh viện không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Đắc Thăng về nhà. Sau khi trở về, hãy để một bà già trong thôn tới giúp. "Người vợ" chỉ là một cái tên, theo như Cao Lai nói. Người dân sống ở trên núi thường bị đau đầu nhức óc, không cần đến bệnh viện, chỉ cần tìm "người vợ" để nhờ giúp đỡ. Áp dụng một vài phương pháp tại chỗ và uống 1 chút nước. Theo cách nói của người thành phố, đó là một thầy pháp.
Lúc này, bà già ở thôn cũng như vậy ( cũng là 1 thầy pháp ). Bà ấy khác hoàn toàn với những người phụ nữ trong thôn chúng tôi. Sau khi nhìn thấy "người vợ" này, bà ta nói đây là lời nguyền của thần núi. Người dân trong thôn này đã xúc phạm đến thần núi. Từ lúc ấy cho tới khi Đắc Thăng chết, mọi thứ sẽ như những phát pháo nổ, từng người từng người trong làng sẽ chết. Dân làng đều kinh hoàng và nhanh chóng hỏi bà lão xem có cách nào không. Bà ta chỉ nói rằng những người đi xa nên quay trở về hiến tế cho thần núi. Một số người rời khỏi thôn đã nhận được cuộc gọi từ thôn, một số thì không. Sau khi họ rời thôn về sống trong thành phố, họ đã không còn tin tưởng vào mê tín phong kiến. Vì vậy, khi bà lão nói ngày hiến tế, những người đã đi xa thôn đã không quay trở lại. Vì không có ai ở đó, sự hiến tế này không được tổ chức. Kết quả là tối hôm đó, cả thôn đều mơ cùng một giấc mơ, thấy bản thân mình trở về làng và mọi người đều bị treo cổ ngay trước cửa nhà.