....
Xe chạy trên đường gập ghềnh, xóc gần chết nhưng tôi vẫn ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi tôi tỉnh dậy, xe vẫn còn đang chạy. Lúc này, Trần Du đã tỉnh. Điện thoại trong tay tôi đã được bật nguồn lên.
Hiện tại, trong điện thoại tôi đang giữ một video về cảnh hai người Đình Đình và Trần Du nắm tay nhau.
Trần Du và Hồ Đình Đình có lẽ được gọi là duyên phận. Họ vô tình gặp gỡ nhau và trải qua nhiều chuyện, hai người chấp nhận mối quan hệ này. Trần Du rất để tâm đến chuyện tiền bạc. Bởi vì chỉ cần có nhiều tiền thì tình trạng của Hồ Đình Đình sẽ khả quan hơn rất nhiều trong việc điều trị. Những ngày này, mặc dù Trần Du không ở Tần An nhưng trước khi đi, Trần Du đã dựa vào danh thượng sư Thiên Sư Đường để dễ bề nhờ vả bên phía nhà trường và giám đốc Lưu.
Vì vậy, Hồ Đình Đình hoàn toàn được bảo vệ, quan tâm và chăm sóc suốt 1 tháng qua rất chu đáo. Trên đường quay trở về Tần An, Trần Du đã kể với Hồ Đình Đình về chuyến đi của chúng tôi lần này, hắn cũng không quên phóng đại thành tích của mình lên một cách quá đà. Vậy mà Hồ Đình Đình vẫn dành ánh mắt ngưỡng mộ cho hắn. Đây chính là tình yêu..... hazzz
Lúc tôi ngủ chú Công đã lén xem video của Trần Du và Hồ Đình Đình, thấy tôi mơ màng tỉnh giấc liền mỉm cười và nói "Hai cậu, mau dậy đi.. "
Tôi rời ánh mắt nhìn Trần Du, quay sang chú Công "Đây là đâu, chú Công? "
Chú Công liếc ra ngoài cửa sổ "Tối mai chúng ta sẽ trở về Tần An. Xuyên Xuyên, cái chết của Bất Lạc, có phải cô gái ấy đã giúp cậu không?"
Chú Công biết về Lý Linh San, vậy nên mặc dù chúng tôi không kể với ông ấy, nhưng trong đầu chú ấy đang nghĩ tới chuyện cái xác đã bị đánh cắp. Tôi sợ rằng nó có liên quan tới Lý Linh San.
Tôi khẽ gật đầu với chú Công và nói "Vâng. Tuy cháu chưa bao giờ đến thậm chí còn không biết xác của cô ấy ở đâu. Nhưng cháu nghĩ những người của Cản Thi phái có lẽ sẽ biết! "
Chú Công mỉm cười nhàn nhạt, nói "Bát cơm dở này vẫn còn ở đây, có lẽ họ chỉ vừa mới đứng lên ra về. Thật đáng tiếc.."
Tôi nhìn chú Công. Ông ta lại gãi đầu cười khà khà rồi nói "Nếu cậu không phiền, thì ta nghĩ cậu nên hỏi liệu nàng ma nữ nghìn tuổi ấy có muốn cùng giúp chuyện này một tay không, nếu được thì chúng ta sẽ dễ dàng làm việc hơn, đúng không? "
Sau khi nghe những lời này của chú ấy, tôi rất bất ngờ. Tôi không nghĩ là ông ấy nghĩ đến chuyện này. Tôi lúng lúng trả lời "Cháu cũng nghĩ vậy"
Chú Công nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, cười nói rằng chúng tôi dù gì cũng là đồ đệ của ông ấy.
Tôi cũng cười, nửa đùa nửa thật nói "Gần mực thì đen. Gần đèn.. thì rạng!"
Thế mà chú ấy lại không giận, ông ấy hỏi tôi "Cô gái đó có còn linh hồn không" Nói xong, nụ cười trên gương mặt ông ấy biến mất. Tôi cảm thấy như chú ấy có điều gì đó muốn nói với tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, ngay cả đến việc này mà ông ấy cũng biết. Có vẻ như cái "ảo tưởng" lúc nãy của tôi là thật. Chú Công thực sự không phải là một người bình thường.
Thấy tôi hơi sững sờ, chú Công lại mỉm cười nhẹ nhàng với tôi rồi nói "Sao cậu lại nhìn ta như thế? "
"Chú Công, cháu luôn nghĩ chú không phải là người đơn giản, ít nhất cũng không phải người của Lam Đạo". Tôi lắp bắp nói.
Chú Công nói với tôi như đùa "Cậu đang nói nhảm cái gì thế? Ta đường đường là một đại sư của Trung Quốc, cậu nghĩ ta có thể là người đơn giản không? "
Thật ra, chú Công chính là kiểu người điển hình của mấy ông chú béo, người mà bạn chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ngột ngạt. Tôi không nói gì thêm với ông ấy. Thấy vậy, chú ấy lại tiếp tục mở lời "Này, nếu nàng ma ngàn tuổi của cậu vẫn còn lưu lại một chút hồn phách thì sau khi quay lại Tần An, tôi có thể giúp cô ấy hồi phục."
Tôi không nghe nhầm. Tôi toàn thân đều rất phấn khích hỏi nhanh "Chú Công, chú nói thật chứ?? "
Chú Công gật đầu với tôi, sau đó còn nói thêm "Đó là.. ây, từ khi nào mà cậu lại thích đấu khẩu với ta như vậy? Cậu chậm hiểu quá. Không phải chỉ cần qua bên đó là có thể hồi phục lại sao? " .
"Bên nào cơ ?" Tôi nhìn chú ấy với vẻ mặt cứng rắn. Chú Công lại một lần nữa phớt cái điệu cười khà khà vào mặt tôi bảo @Dược đường. Không phải chúng ta có thể qua đó sao haha? "
Chú Công nói, tôi mới chợt nhớ ra. Đúng vậy. Dược sư trong dược đường không chỉ có thể chữa bệnh cho người mà còn có thể chữa cho ma. Nếu Lý Linh San có thể được chữa khỏi, cô ấy sẽ là một trợ thủ đắc lực cho tôi, tôi cũng có thể tìm hiểu thêm chuyện gì đã xảy ra với Chung gia trước đây. Mặc dù không ai nói với tôi rõ ràng, nhưng từ lá thư do ông nội để lại hay lời nói của Lý Linh San, tôi luôn cảm nhận được Chung Gia chúng tôi rất có quyền lực. Tôi đang tự hỏi không biết liệu Chung gia có gì để so sánh với tám gia tộc còn lại không, nhưng tốt nhất là nên Có.
"Được rồi, nếu không có chuyện gì khác, cậu có thể quay đi rồi. Tôi nghĩ tôi có việc cần làm." Nói xong chú Công quay lại tiện tay vớ lấy mấy cái tạp chí mát mẻ của mình rồi dán mắt vào nó. Tôi không thể trách ông ấy lúc này được. Cuộc trò chuyện giữa tôi và chú Công, Trần Du không nghe thấy vì hắn ta đang đeo tai nghe. Thỉnh thoảng nhìn Trần Du đeo tai nghe và nói chuyện với Hồ Đình Đình, lẩm bẩm trong miệng hắn ta. Đây là đang rắc cẩu lương cho tôi à?
Nghĩ đến chuỵên này, tôi có hơi đơ người một lúc. Độc thân? Tôi không hề độc thân nhé. Tề Linh và tôi đã thêm WeChat của nhau. Tôi lân la ra chỗ Trần Du mượn sạc điện thọai.
Trần Du thấy tôi đã thức dậy liền nói "Chung Xuyên, cậu dậy rồi à, tới đây và chào chị dâu của cậu đi này ~"
Trần Du vừa dứt lời, Hồ Đình Đình phía bên kia đã nở một nụ cười tươi rồi vẫy vẫy tay với tôi. Tôi cũng mỉm cười và chào lại Hồ Đình Đình. Trông "chị dâu" tôi có vẻ hơi miễn cưỡng thừa nhận vụ này thì phải. Rốt cuộc mặc dù Trần Du luôn nói rằng hắn ta lớn tuổi hơn tôi nhưng tôi đã nhìn chứng minh thư của hắn. Rõ ràng là đẻ sau tôi vài tháng. Vì vậy tôi đương nhiên gọi Hồ Đình Đình là em dâu rồi. Nghe tôi gọi Hồ Đình Đình là em gái, Trần Du ngừng cuộc nói chuyện với Hồ Đình Đình lại chỉ vì lại muốn đôi co một chút với tôi về vụ xưng hộ. Tôi từ chối nghe, trực tiếp lấy chứng minh thư ra để so với hắn ta. Việc này ngay lập tức khiến hắn ta có chút sốc.
Tôi bây giờ có rất nhiều thứ cần phải "dạy dỗ" lại Trần Du. Sau khi lấy được sạc điện thọai của mình, tôi không quan tâm đến Trần Du nữa. Sạc điện thoại, mở WeChat, rất nhiều thông báo cứ liên tục nhảy. Đầu tiên là nhóm với Cửu gia. Hóa ra khi tôi đang ngủ, Trần Du và Cửu gia đã nói rất nhiều về làng Dương Câu, nhưng Trần Du đủ thông minh để biết nên nói những gì, không nên nói những gì. Cửu gia đã ca ngợi chúng tôi hết lời, nói rằng sau khi giám sát viên đưa chúng tôi trở lại Tần An, chúng tôi có thể lên gặp ông ta ngay. Ông ta sẽ đợi chúng tôi ở Thiên Sư Đường.
Sau khi đọc tin nhắn, tôi nghĩ mình vẫn cứ nên im lặng thì hơn, bởi vì Trần Du trong khoảng thời gian trò chuyện với Cửu gia đã tốn rất nhiều hồng bao. Tôi lại nhấp vào ảnh hồ sơ Wechat của Tề Linh. Mấy ngày nay, cô ấy không gửi cho tôi một tin nhắn. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi lạc lõng. Tôi ngập ngừng gửi cho Tề Linh một tin nhắn. Nhưng nửa tiếng sau, tin nhắn ấy giống như một tảng đá, dần dần chìm xuống, không có phản hồi. Cảm giác mất mát trong lòng tôi trở nên nghiêm trọng hơn. Xe đã chở chúng tôi về đến thành phố Tần An và tôi cũng không hề nhận được 1 tin nào từ phía Tề Linh. Sau khi vừa đặt chân đến Tần An thì tôi trực tiếp đến thẳng Thiên Sư Đường.
Chúng tôi vừa bước qua lối vào Thiên Sư Đường, Cửu gia và người phụ nữ béo đã đợi sẵn ở cửa. Lần đón tiếp bọn tôi trở về này có vẻ hơi quá thì phải. Tôi cảm thấy bản thân như đang được tâng bốc. Có vẻ lần này gặp Cửu gia đứng đón sẵn ở đây rủi nhiều hơn may.
Chúng tôi xuống xe, Cửu gia đi thẳng về phía chúng tôi, vỗ vai Trần Du rồi nói "Tôi đã nói rồi, thật sự tôi đã không nhìn lầm người haha."
Tôi mỉm cười ngượng ngùng "Tất cả chỉ là may mắn thôi.."
"May mắn? Bất Lạc là người nằm trong danh sách vàng của Thiên Sư Đường. Ngay cả những thượng sư cấp cao, bắt được hắn ta bỏ lên ngựa, hắn ta vẫn còn trốn thoát! Vậy mà cậu đã giết được hắn. Điều này chắc chắn không thể nói là may mắn được!" Câu nói của Cửu gia khiến trái tim tôi gào thét. Tôi không hề biết Bấc Lạc và Thiên Sư Đường có thù hằn với nhau. Tôi chỉ biết hắn ta là một tên luyện quỷ và hắn muốn đối đầu với Chung Gia của tôi.
Nếu nói như vậy thì có phải là tôi đã bí mật giấu được chuyện của quỷ tướng với tâm ma rồi không? Mà lúc này nếu tôi có nói ra, chắc cũng chẳng có tác dụng gì. Cửu Gia hay chú Công cũng đều như nhau chuyện không có lợi thì sẽ giấu nhẹm đi. Có điều tôi đã chuẩn bị xong rồi, giờ có đánh chết tôi cũng không thừa nhận chuyện của quỷ tướng và hai cái tâm ma.
Đây là thứ mà Lý Linh San đã dùng linh lực cả ngàn năm tuổi của mình để đánh đổi và đó là cách duy nhất tôi có thể cứu mạng mình.
Tôi vô thức mỉm cười ngượng ngùng. Không để tôi kịp lên tiếng, tên điều tra viên mặc bộ vest nói với Cửu gia "Cửu gia, ngài có còn giữ những tang vật quan trọng về Bất Lạc trước đây không?"
Cửu gia nghe thấy câu hỏi của người điều tra viên liền quay gót đi "Nếu cậu không phiền thì tôi sẽ dẫn cậu đi xem xem"
Cửu gia hẳn là không quan tâm tới tôi nữa. Thấy ông ta đã rời đi, tôi kéo Trần Du lại và nói "Trần Du, cậu đã không nói gì với Cửu gia đấy chứ?"
Trần Du nghe tôi hỏi thì lén lút liếc nhìn xung quanh rồi nói nhỏ "Cậu nghĩ tôi là ai? Tới tình yêu bé nhỏ của tôi tôi còn không dám kể, cậu nghĩ cái gì vậy."
Nghe được vậy, tôi cảm thấy rất nhẹ lòng "Điều đó đúng là thật tốt. Tôi không thể nào thừa nhận rằng mình cũng suýt chút nữa là bị tên Bất Lạc đó giết chết rồi"