....
Bạch y nữ thực sự sẽ sống trong người tôi. Nếu như đó đúng là ý của cô ấy, thì chắc tôi điên mất. Một ma nữ nghìn tuổi nếu trở thành 'hộ pháp' của tôi, vậy thì trong tương lai chắc chắn tôi sẽ không còn là một tên cùi bắp trong Thiên Sư Đường nữa, chỉ cần một chút thời gian nữa là tôi sẽ được thăng lên chức thượng sư. Đây không phải là rút ngắn một nửa thời gian lại sao? Điều này có nghĩa là hoàn toàn có lợi cho tôi.
Nghĩ đến đây, tôi đồng ý ngay với cô ấy, thấy là tôi đã tình nguyện đồng ý, cô ấy đi theo tôi và nói một cách ngắn gọn cách để đưa cô ấy ra khỏi bức tranh. Cô ta nói trước đó Khưu bà đã hóa giải năng lực được phong ấn và đả thông kinh mạch trong người tôi, cô ta muốn tôi dùng máu ở đầu lưỡi vẽ lên bức kí họa cổ và dẫn hồn cô ấy ra bên ngoài. Nữ bạch y vừa nói xong thì ngay lập tức tôi cảm thấy một cơn chóng mặt khác, cả người tôi chỉ như bị dòng điện xuyên qua. Rất nhanh để cơn chóng mặt qua đi, nhưng tay chân của tôi tê cứng lại, đầu tôi hơi choáng. Nhưng ảo giác vừa nãy quá thật, tôi tự hỏi liệu có phải tôi đã ngất đi và nằm mơ không?
Lúc này tôi nhìn vào đằng sau của bạch y nữ trong tranh, nhưng tôi có một cảm giác khác khi nãy. Mặc dù bạch y nữ dường như đang cố nói thêm điều gì đó nhưng tôi đã đánh trống lảng, vội hướng mắt ra chỗ khác của căn phòng, nếu những điều cô ta nói với tôi vừa nãy chỉ là một câu chuyện được cô ấy bịa ra một cách công phu để lừa tôi thì liệu rằng tính mạng tôi có còn an toàn. Chuyện này tôi cần cân nhắc lại. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định không nghe theo lời của Bạch y nữ mà đi thẳng ra cửa. Nhưng, bên ngoài cánh cửa, Trần Du và Khưu Thục Tĩnh đã biến mất. Tôi hét lên gọi vài lần nhưng không có ai trả lời. Tôi nghĩ tới những gì mà Khưu Thục Tĩnh nói trước lúc tới đây. Bây giờ dường như tôi chỉ còn 1 cách, đó là làm như những gì bạch y nữ nói.
Nhưng nếu cô ta muốn lợi dụng tôi thì sao? Đầu óc tôi loạn hết cả lên. Được rồi. Nếu phát hiện cô ta có ý đồ xấu, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Tôi không muốn kéo thêm họa vào người nữa. Nhưng trên thực tế thì tôi vẫn hi vọng lời của cô ta là thật. Nếu vậy hồn ma công chúa Tây Hạ này sẽ là "đàn em" của tôi, tôi có một chút phấn khích khi nghĩ về điều đó.
Vì vậy, tôi nhanh chóng tiến đến bức tường, sau đó vận khí tập trung vào ấn kí bên ngực. Một loạt hơi lạnh xuất hiện từ dấu ấn chạy xuống hai chân, cánh tay rồi gần như tỏa ra khắp người tôi. Tôi nhanh chóng cắn vào đầu lưỡi, một mùi máu tanh ứa ra trong miệng. Tôi nhanh chóng đưa năm ngón tay bỏ vào miệng sau đó rút ra bôi máu của mình lên ấn vào bức tranh.
Ngay lập tức, bức tranh phản chiếu khung cảnh trước mắt tôi. Nếu Trương Siêu ở đây, tôi không biết anh ta có thể giải thích điều này một cách khoa học được không. Khi bức tranh thấm được máu của tôi, tôi thấy bạch y nữ bắt đầu di chuyển, cô ấy bước chậm về phía tôi. Lần này tôi nhìn thấy rõ được khuôn mặt của cô ấy.
Mặc dù lúc nãy đã gặp một lần nhưng tôi không thể nhớ khuôn mặt cô ấy vào lúc đó. Giờ thì khác, khuôn mặt xinh đẹp đó dường như in sâu vào tâm trí tôi. Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng, tim tôi chợt hẫng một nhịp. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Khi cô ấy sắp sửa bước ra khỏi bức tranh, đột nhiên có một cảm giác ấm áp lạ thường vây quanh tôi. Sau đó cảm giác này chạy dọc từ cánh tay tới vai rồi thẳng đến ngực. Cũng chính vào lúc này, cô gái trong tranh biến mất, bức tranh tự dưng bốc cháy, biến thành một làn khói rồi biến mất trong không khí như chưa từng xuất hiện. Ngay lúc này, một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi. Giọng nói này chính xác là của bạch y nữ.
"Chung Xuyên. Cảm ơn anh đã tin tôi tuy nhiên, anh có thể yên tâm. Tôi sẽ giữ lời hứa. Tôi sẽ bảo vệ anh suốt cuộc đời này." Bạch y nữ nói với tôi rất nhẹ nhàng.
Lời nói của cô ấy làm tôi hơi ngại ngùng. Câu này không phải đàn ông nói với phụ nữ sẽ tốt hơn sao. Trong đầu tôi bây giờ toàn là hình bóng xinh đẹp của cô ấy. Và nụ cười say đắm đó.
"Không... không... nên... nên..." Tôi không biết phải nói gì vào lúc này. Có lẽ cô ấy cũng nhìn ra sự bối rối của tôi, cô ấy cười khúc khích vài lần và sau đó nói với tôi "Anh đừng lo lắng chứ.Tôi có ăn thịt người đâu."
"Tên... tên cô là gì?" Tôi chợt nhớ ra là chưa biết tên cô gái này là gì.
"Tên tôi là Lý Linh San" giọng nói của cô ấy giống như một cô gái trẻ. Nếu cô ấy không tự nói ra, tôi thực sự không biết rằng cô ấy là một người Tây Hạ cách đây gần 1.000 năm. Tôi muốn hỏi Lý Linh San, Trần Du và Khưu Thục Tĩnh đang ở đâu. Không đợi tôi nói ra, Linh San như đi guốc trong bụng tôi, nói: "Bạn của anh và Khưu Thục Tĩnh, tôi đã đưa họ đến miếu sơn thần." tôi hơi bất ngờ hỏi lại: "Đi đến miếu sơn thần? Đến miếu sơn thần để làm gì?"
Lý Linh San nói với tôi rằng những người ở làng Dương Câu mang theo một nhóm người đến chặn ở miếu Sơn thần. Khi tôi nghe những lời của Lý Linh San về miếu sơn thần, tôi thực sự choáng váng. Đây đúng thật là một trò đùa. Dân làng dám chặn miếu sơn thần sao ?!
"Được rồi, vậy cô có biết chuyện gì đã xảy ra không? "Tôi nói với không khí. Lúc này Lý Linh San nói với tôi "Chung Xuyên, khi anh nói chuyện với tôi, chỉ cần anh nghĩ trong đầu là tôi đã có thể nghe thấy rồi. Không cần phải nói điều đó ra đâu."
"Có thật vậy không?"
Lý Linh San đúng là nghe thấy, tiếp tục nói "Vâng, đó là sự thật. Cụ thể những gì đã xảy ra, tôi cũng không biết. Chúng ta đi xem mới biết được."
Lý Linh San dẫn tôi ra ngoài. Dưới sự hướng dẫn của Lý Linh San, tôi đi ra khỏi khu rừng này một cách dễ dàng và nhanh chóng.
Khi tôi ra đến ngoài, bầu trời đã tối sầm lại. Lúc này Lý Linh San nói với tôi "Chung Xuyên, hiện tại tôi không thuận tiện để xuất hiện. Nếu kẻ lái buôn ở hiện trường biết rằng tôi đang ở trên người anh, tôi sợ rằng hắn sẽ gây khó dễ cho anh. Anh yên tâm, mặc dù tôi không thể trực tiếp ra tay, tôi vẫn có thể giúp anh."
Tôi gật đầu trong tiềm thức, rồi chạy về phía miếu sơn thần. Chưa đến gần tôi đã nghe thấy một tiếng động lớn từ ngôi miếu. Sau khi bước về phía trước một chút, tôi thấy bên ngoài miếu sơn thần bị một nhóm người vây lại. Tôi trốn sau một cái cây lớn, trước tiên phải xem xét tình hình, hiện tại không thể vội vàng ra mặt được.
Tôi ngạc nhiên, hóa ra người dẫn đầu lại là chú Công và người đứng trước cửa là Trần Du. Lúc này, Trần Du và chú Công dường như đang tranh luận điều gì đó. Tôi im lặng quan sát, sau khi nghe ngóng một lúc, cuối cùng tôi cũng hiểu được vấn đề. Hóa ra chú ấy đã đưa nhóm người đó đến đây là bởi vì họ đã tìm thấy thi thể của Trần Du và tôi bị treo trên mái vòm đầu làng. Chú Công lập tức nổi trận lôi đình, và phải thuyết phục rất lâu để đưa nhóm người làng Dương Câu này đến đây, mục đích là để trả thù cho chúng tôi.
Nhưng khi bọn họ đến đây thì nhìn thấy Trần Du. Điều này làm mọi người thực sự sợ hãi. Bọn họ nhìn Trần Du đang đứng trước mặt và một mực khẳng định đây là Trần Du giả. Kẻ hô hào to nhất ở đây không ai khác lại là Cao Hữu Cường. Bất chợt giọng nói của Lý Linh San nhanh chóng vang lên trong tâm trí tôi "Người đàn ông béo đã bị tên lái buôn kiểm soát."
Sau khi nghe thấy những lời rất chắc chắn của Lý Linh San, tôi tụ âm khí khai nhãn, và rồi nhìn Cao Hữu Cường mà Lý Linh San nói. Nhìn về phía Cao Hữu Cường, không có điều gì bất thường. Mặc dù không phát hiện ra sự xuất hiện của ma quỷ trên người Cao Hữu Cường, nhưng anh ta ở trong đám đông liên tục khiêu khích.
Lý Linh San nói với tôi "Anh đã mở mắt âm dương, nhưng xoáy âm khí của anh vẫn chưa đủ để nhận ra được ảo ảnh cao cấp, tà và sát linh, anh phải sử dụng thêm một câu thần chú nữa mới có thể thấy được chúng." Lý Linh San yêu cầu tôi đọc theo cô ấy. Lý Linh San dường như đang nói bằng tiếng Tây Hạ trong thời cổ đại.
Câu thần chú đó rất hay. Nhưng tôi không hiểu ý nghĩa gì cả. Nhưng Lý Linh San cũng giúp đỡ tôi rất nhiệt tình. Cô ấy nói rất chậm, gần như dạy tôi từng chữ. Vì vậy, tôi không khó để đọc được nó.
Sau khi đọc câu thần chú, tôi thấy mắt mình rõ ràng là đã có một sự thay đổi lớn.
một luồng khí lạnh trực tiếp chảy xung quang thượng đan điền rồi phả vào mắt tôi. Tôi nháy mắt vài cái và mở ra, tôi thấy rằng Cao Hữu Cường có một luồng khí đỏ tươi trên trán. Trong nhóm người, chỉ có trán của Cao Hữu Cường xuất hiện trạng thái này. Vì vậy, tôi phát hiện ra anh ta có vấn đề trong nháy mắt. Hơn nữa, Cao Hữu Cường xúi giục chú Công nhanh chóng bắt lấy Trần Du đang đứng ở cửa. Nhưng may mắn thay, chú ấy và nhóm dân làng không có gan đủ lớn, đành bất lực nhìn Trần Du đứng đó. Tình hình hỗn loạn này vẫn chưa được giải quyết.
Nhìn vào những thứ đang xảy ra trước mắt, trong đầu tôi chợt lóe lên một kế sách. Tôi tự nghĩ trong lòng, ngươi có Trương Lương kế thì ta có thang trèo tường(Ám chỉ việc đã biết trước được kế sách của kẻ thù). Trước đây, ngươi trong tối, ta ngoài sáng. Hiện tại ta bị cuốn theo trò chơi này. Nhưng rõ ràng ta đã biết tỏng kế sách của nhà ngươi. Nói rồi, tôi nở một nụ cười nhẹ, rồi đứng lên bước về phía miếu sơn thần.