.....
Chúng tôi bước xuống cầu thang, thấy Trương Siêu, cậu ta vẫn lù đù cặm cụi như một con mọt sách, vẫn mặc cái áo sơ mi kẻ sọc, cặp kính to như hai cái đít chai, mỉm cười và vẫy tay với Lưu Kiến Minh và nói "Chú ơi, cháu ở đây."
Nhìn thấy tôi, Trương Siêu bỗng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, thậm chí là rất vui mừng. Cậu ta chạy ba bước tới đứng ngay trước mặt tôi "Chung Xuyên, cuối cùng cậu đã trở về. Tôi nhớ cậu muốn chết đi được. Những quỷ hồn lần trước cậu cho tôi đã giúp tôi thực hiện thêm được nghiên cứu mới về ma quỷ đấy!"
Mặc dù chỉ không gặp Trương Siêu trong một thời gian ngắn, nhưng chúng tôi đã trải qua quá nhiều chuyện. Vì vậy dù xa nhau không lâu, nhưng tôi luôn có cảm giác thời gian trôi đi đã quá nhiều rồi.
Trương Siêu vẫn là Trương Siêu mà tôi gặp trước kia, đụng tới "chuyên ngành" của cậu ta là ngay lập tức thao thao bất tuyệt về những thứ mà hắn mới phát hiện.
Cậu ta cũng không quan tâm là chúng tôi có hiểu hay không, cậu ta chỉ kể, kể và kể thôi. Mặc dù tôi không rõ lắm, nhưng tôi có thể hiểu rằng những quỷ hồn tôi đưa cho lần trước giúp ích rất nhiều cho "công trình vĩ đại" của cậu ta.
Chúng tôi không muốn làm Trương Siêu tụt hứng, tiếp tục nghe những thứ mà cậu ta kể. Trong nửa tiếng, cậu ta kể chuỵên, chúng tôi thì gật đầu lia lịa, mặc dù thật sự không ai hiểu gì. Đợi Trương Siêu nói xong, Lưu Kiến Minh ngay lập tức nói "Tiểu Siêu, mấy hôm nay ta gặp phải một rắc rối lớn, lần này gọi cho cháu là muốn nhờ cháu cùng Chung Xuyên và Trần Du giải quyết chuyện này..."
Nghe Lưu Kiến Minh nói, đôi mắt của cậu ta sáng rực lên, cả người phấn khích và ngay lập tức đồng ý, nói rằng những ngày cậu ta ở với chúng tôi mới được gọi là cuộc sống. Còn những tháng ngày trước đây của cậu ta thực sự rất rất vô vị.
Tôi biết rằng Trương Siêu rất hứng thú với cái mà cậu ta gọi là "thế giới song song" và vì chúng tôi có khả năng nhìn thấy, tương tác với cái thế giới song song đó nên Trương Siêu mới nghĩ rằng chúng tôi rất thú vị.
Vì vậy người đời mới nói người thần kinh rất dễ tìm được niềm vui cho mình. Còn những người uyên bác như Trương Siêu đây, điều gì cũng đã biết đã nghe, khiến thế giới này thực sự trở nên nhàm chán.
Trần Du cũng vừa đi xuống cầu thang. Sau khi thấy Trương Siêu, anh ta cũng có vẻ rất phấn khích.
Trương Siêu không sử dụng thuật pháp, nhưng những phát minh của cậu ta, quả thực đôi khi so với thuật pháp lại mạnh hơn nhiều. Chúng tôi hiện tại không có Thiên Sư Đường hỗ trợ nên sự xuất hiện của Trương Siêu chắc chắn là một sự trợ giúp tuyệt vời.
Hàn huyên một hồi, tôi nói với giám đốc Lưu "Ông Lưu, hãy cho Trần Du và Trương Siêu theo ông đến đồn cảnh sát để theo dõi vụ án naỳ. Tôi sẽ đi tìm xem liệu còn có giải pháp đặc biệt nào khác để giải quyết vấn đề lần này nữa không sau đó tôi sẽ báo lại với ông sau."
Lưu Kiến Minh là một người thông minh, nên nghe tôi nói, ông ấy không hỏi nhiều. Trần Du liếc nhìn tôi, nói "Giải pháp đặc biệt? Cậu có chắc là một mình cậu làm được không?."
"Được hay không được tôi cũng không rõ, nhưng đích thân tôi phải thử nó." Tôi nói với Trần Du.
Thấy tôi không muốn giải thích nhiều, Trần Du cũng không hỏi thêm, chỉ nhìn tôi rồi nói "Hãy chú ý an toàn nhé..."
Tôi gật đầu "Cậu đừng lo lắng quá."
Nói rồi, tôi quay sang Lưu Kiến Minh "Vợ của ông có ở đây không? "
Lưu Kiến Minh gật đầu với tôi. Rồi nói với tôi rằng Hoàng Tử sẽ ở đây để trông chừng vợ của ông ấy, lát nữa ông ấy sẽ cho thêm người tới giúp đỡ Hoàng Tử. Tôi khẽ gật đầu, mọi người không nên trì hoãn, ai cũng sẽ rất bận rộn. Tất cả mọi người đều cảm thấy sự u ám trong lòng trước những chuyện đã, đang và sắp xảy ra. Trước khi rời đi, tôi tìm đến Hoàng Tử để nói chuỵên một chút.
Hoàng Tử nói với tôi rằng miễn là tôi có thể quay lại đây ba ngày 1 lần thì mọi chuyện sẽ ổn, việc dung hợp sẽ rất suôn sẻ. Những con vô sát quỷ cũng sẽ không hội tụ lại quá nhanh, miễn là tôi trở lại đúng hẹn thì sẽ không có vấn đề gì.
Tôi khẽ gật đầu, nói tiếp "Hoàng Tử, có tin gì từ sư phụ của cậu không?"
Hoàng Tử nghe tôi hỏi, hiển nhiên lòng có chút bất ngờ. Cậu ta nhìn tôi một lúc rồi nhanh chóng lắc đầu và nói rằng không có tin tức gì, vậy nên tôi không nói về chuỵên đó nữa. Cứ như vậy, từng người từng người một lần lượt rời đi. Chúng tôi trước tiên là đến sở cảnh sát. Giám đốc Lưu sắp xếp cho một tài xế đi cùng tôi và tôi hoàn toàn cảm thấy ổn với điều này.
Tôi muốn đi tìm người của Già Tỏa trước. Trước đó, Cửu gia nói với tôi rằng nếu tôi cần sự trợ giúp của Ma Nhãn, có thể tìm đến ông ta bất cứ lúc nào.
Vì vậy tôi nhờ tên tài xế đưa tôi đến chỗ đăng kí Thiên Sư Đường 1 cách nhanh nhất. Người tài xế chú Lưu tìm cho tôi cũng đang còn trẻ, chắc chạc tuổi tôi hoặc hơn 1,2 tuổi là cùng.
Trò chuyện một hồi, tôi biết rằng tên này là 1 cảnh sát viên tên là Tiểu Phương. Sau khi hỏi rõ, tôi mới biết đội trưởng Phương trước kia chúng tôi gặp chính là chú của Tiểu Phương đây. Cậu ta thi vào trường cảnh sát cũng vì tầm ảnh hưởng của đội trưởng Phương mà ra. Nhìn cách nói chuyện cởi mở, tôi cảm thấy Tiểu Phương này có vẻ là một người hoạt bát.
Nói chuyện một hồi, mối quan hệ của chúng tôi dường như trở nên tốt hơn, nhìn giống như đôi bạn cũ lâu ngày không gặp, kể cho nhau rất nhiều chuỵên vậy.
Cuối cùng, chiếc xe đã đến cửa Thiên Sư Đường, nhưng Thiên Sư Đường lại đóng cửa. Tôi gõ cửa nhưng không ai ra mở dù tôi đã đứng đợi khá lâu. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Tôi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn WeChat đầu tiên cho Cửa gia. Thực tế, đêm qua Trần Du đã cố gắng gửi tin nhắn cho Cửu gia nhưng ông ta lại không có phản hồi gì cả.
Không có ai trả lời. Tôi đã thử gửi một voice chat qua WeChat cho Cửu gia, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Cảm giác khó chịu trong lòng tôi đang dâng lên mạnh mẽ. Tôi tiếp tục gọi cho người phụ trách ở Thiên Sư Đường. Kết quả vẫn vậy, rốt cuộc vẫn không có ai bắt máy. Có vẻ như Thiên Sư Đường đã thực sự gặp rắc rối, và vụ việc lần này chắc hẳn không hề nhỏ. Có vẻ như ý định tới đây lấy thêm thông tin về Già Tỏa của tôi hỏng rồi. Thấy tôi đứng buồn thiu trước cửa, Tiểu Phương lân la tới.
"Chung ca, cậu đang làm gì ở đây vậy?"
"Tôi tới tìm người. Tôi có một vài huynh đệ ở đây.." Tôi nói với Tiểu Phương. Tuy nhiên, Tiểu Phương sau khi nghe những lời của tôi, khuôn mặt có đôi chút ngạc nhiên.
Sau đó cậu ta nhìn tôi và nói "Cậu quen người ở đây?"
Nhìn Tiểu Phương, có lẽ cậu ta có biết đến những chuyện xảy ra ở đây "Tiểu Phương, cậu có biết có chuyện gì với nơi này không?"
Tiểu Phương gật đầu nhìn tôi và nói "Cậu thực sự không biết sao? Những người ở đây đã bị người dân xung quanh tố cáo là tham gia vào giáo phái tà đạo, cảnh sát ở Long Thành đã xuống lục soát. Chuyện chỉ mới xảy ra hai hôm nay thôi, lúc ấy bọn họ đã bị bắt đi không ít người đâu.."
"Giáo phái gì chứ? Không thể nào." Tôi nhìn Tiểu Phương với ánh mắt hoài nghi "Giám đốc Lưu không làm rõ chuyện này hay sao?"
Tiểu Phương gật đầu với tôi và nói "Đây là lệnh của cấp trên. Giám đốc Lưu có lẽ biết việc này, nhưng cũng không quan tâm lắm."
Tôi nghĩ Tiểu Phương nói đúng. Mặc dù giám đốc Lưu biết về sự tồn tại của Thiên Sư Đường, nhưng ông không rõ Thiên Sư Đường ở đâu. Vì vậy nên chắc ông ấy không hề biết cuối cùng cửa của Thiên Sư Đường chính là ở Tần An này. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi giám đốc Lưu không biết chuyện này. Tuy nhiên thì chuyện cảnh sát Long Thành đến bắt người của Thiên Sư Đường thì... Không phải Thiên Sư Đường từ trước đến nay vẫn được mọi người chính thức công nhận hay sao?
Tiểu Phương nói rằng vụ bắt giữ lần này đã khiến một số người ở Thiên Sư Đường phải mai danh ẩn tích thoát khỏi can hệ. Hiện tại, tôi thậm chí còn dám khẳng định rằng những sự việc này, tất cả đều liên quan tới nhau. Tuy nhiên, mặc dù tôi có cảm giác như vậy nhưng chỉ là chưa có đầy đủ chứng cứ. Nếu hai anh em Dịch gia không tới tìm tôi thì nghĩa là Thiên Sư Đường đã thực sự xảy ra chuỵên. Tất nhiên những chuyện này hiện tại đều rất mơ hồ nên tôi lại phải để Tiểu Phương đưa tôi về.
Nhưng chiếc xe khởi động chưa được bao lâu, điện thoại của tôi reo lên. Là Trần Du gọi. Tôi nhanh chóng bắt máy.
"Chung ca, chuyện bên đó thế nào rồi?"
"À, bên đây không thu thập được gì, một chuyến tay không. Nói cho cậu biết, Chung Xuyên tôi đang quay trở về đây." Tôi chậm rãi nói với Trần Du.
"Từ từ hẵng về, tôi gửi cho cậu một địa chỉ, cậu trực tiếp đến đó xem."
Điện thọai của tôi rung lên 2 cái. Tôi thấy Trần Du gửi cho tôi một địa chỉ. Tôi nhanh chóng hỏi Trần Du "Có chuyện gì không ổn sao?"
"Phải, lại có kẻ bỏ mạng rồi. Cậu mau tới đó ngay bây giờ đi." Trần Du nói với tôi.
Tôi gật đầu, sau đó tắt điện thọai và đưa địa chỉ mà Trần Du gửi cho Tiểu Phương nhìn qua "Chung ca, có phải là lại xảy ra án mạng không?"
"Tiểu tử này khứu giác tốt đấy. Đi thôi" Tôi nhìn Tiểu Phương có chút khen ngợi.
Tiểu Phương cười thành tiếng, rồi cố tình hạ giọng, nhìn tôi và nói "Chung ca, có phải cậu sắp sửa sẽ sử dụng tà thuật phá án không ?"
Tiểu Phương nói như vậy, thật ra là đang cố ý chọc cười tôi. Tôi mới hỏi Tiểu Phương tại sao cậu ta lại nói như vậy. Tiểu Phương mới giải thích, nói rằng những vụ án tử gần đây đều trở thành án treo. Những vụ án này đã về đến tay chú Lưu nhưng vẫn chưa được xử lí, nên ai cũng đoán là chú ấy sẽ mời đến 1 pháp sư nào đó để hỗ trợ điều tra. Mặc dù mọi người không ai nói gì nhưng họ đều biết người mà giám đốc Lưu mời về chắc chắn phải là một cao nhân. Và lần này, Tiểu Phương nghĩ rằng tôi là một trong số những cao nhân đi cùng Lưu Kiến Minh.