....
Thấy tôi im lặng, Trần Du buồn chán nói với tôi "Đừng luyện công nữa, nói chuyện với tôi đi. Tôi chán muốn chết rồi đây này."
Tôi liếc nhìn Trần Du "Thật tốt khi cậu có thể điều khí tốt như vậy. Tôi đang luyện điều khí ở đây, và nó nhanh hơn vài lần so với nơi khác."
Trần Du nghe những lời của tôi thì sắc mặt xấu đi "Cậu đừng nói với tôi về chuyện đó. Tôi đang tức chết đây. Cậu nghĩ tôi không muốn điều đó à? Tôi đã ở đây để điều khí của mình nhưng tốc độ chậm hơn nhiều lần so với chỗ khác. Khí của tôi xung đột với khí ở đây."
Nhìn Trần Du than thở với khuôn mặt buồn bã, tôi cũng không tiếp tục nói về chủ đề này.
Vừa lúc đó, lọt vào tai tôi là tiếng của chú Công từ chân núi vọng lên "Trần Du, Chung Xuyên. Các cậu sao rồi?"
Nghe thấy giọng nói của chú Công, Trần Du đứng dậy, hét lên về nơi phát ra âm thanh "Chúng tôi ở đây."
Sau đó, chúng tôi đi qua đó và thấy ba người đi lên từ dưới núi. Dẫn đầu là Cao Hữu Cường, người tiếp theo là chú Công và người kia thì có vóc dáng trái ngược hoàn toàn với Cao Hữu Cường và chú Công. Người đàn ông này đang mặc một bộ đồ Mao, đầu tóc được chải chuốt rất tỉ mỉ với một cặp kính gọng đen trên mặt. Nhìn vào trang phục của ông ta, nó giống như một giáo viên của Trung Hoa Dân Quốc trong phim truyền hình vậy. Nếu tôi đoán không nhầm, người đàn ông gầy trong bộ đồ Mao này là người trợ giúp được chú Công mời đến.
Sau khi mọi người lên đến nơi, chú Công hào hứng nói với chúng tôi "Tiểu Chung, Tiểu Du, hãy để tôi giới thiệu cho các cậu. Đây là Vu Nhất, Vu đại sư. Các cậu chỉ cần gọi chú Vu là được."
Ngay sau đó, Vu Nhất hướng mắt về phía tôi. Sau vài cái liếc mắt, ông ta quay sang chú Công và hỏi "Đây là tên nhóc mà anh nói à?"
Chú Công khẽ gật đầu. Thay vì tiếp tục nói về vấn đề đó, ông ấy đi thẳng đến vấn đề chính. Chỉ vào một khu vực rộng lớn bên cạnh ông đã biến thành một nơi "dưỡng thi"lầy lội và nói "Lão Vu, nhìn chỗ này đi. Từ khi tôi gọi ông đến bây giờ, ít nhất nó đã rộng ra thêm một phần ba đấy."
Vu Nhất khẽ gật đầu. Ông ta không nói nhiều, ra hiệu cho Cao Hữu Cường
nhanh chóng bỏ một bên hành lý khỏi lưng mình. Sau đó, Vu Nhất lấy ra một chiếc la bàn từ bên trong. Sau khi rút chiếc la bàn ra, hào quang quanh ông ta dường như thay đổi. Vu Nhất giữ la bàn bằng tay trái, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, tay phải dường như bấm độn (bấm đốt ngón tay) và vẻ mặt rất nghiêm túc. Trần Du nhìn vẻ ngoài nghiêm túc của Vu Nhất khi làm việc này và đi về phía chú Công rồi thì thầm "Chú Công, ông này sẽ không giống như chú, phải không?"
Chú Công liếc mắt nhìn Trần Du rồi nói một cách giận dữ "Cậu nhìn mà không biết à? Nếu ông ấy không muốn gặp Chung Xuyên, tôi đã không mời được ông ấy rồi."
Nghe những lời của chú Công, tôi sững người một chút và hỏi ông ấy có ý gì. Tôi không phải là một ngôi sao. Tôi cũng không phải một người tai to mặt lớn để cho một bậc đại sư như vậy muốn đến gặp tôi. Chú ấy không trả lời tôi mà cười haha, thay vào đó mở chủ đề và nói với chúng tôi "Vâng, có một điều tôi chưa nói với các cậu trước đây. Lần này chúng ta được giúp bằng tình bạn, không tốn một xu."
Trước khi chú Công nói xong, Trần Du đã lo lắng và nói thẳng với chú ấy "Bảo bối đó sẽ thuộc về ai?"
"Nhìn tôi này, cậu lo lắng cái con khỉ à? Tôi có phải là người sẽ chịu để mất tiền không? Khi nói đến việc giúp bằng tình bạn, ông ấy sẽ không lấy tiền, nhưng lần này ông ấy sẽ không làm không công."
Nghe chú Cồn nói với Trần Du, tôi hỏi "Ông ấy có điều kiện gì?"
Tôi biết rất rõ, không có thứ gọi là miễn phí trên đời này.
Chú Công khẽ mỉm cười rồi nói "Đúng, một điều kiện. Đó là các cậu phải hứa làm cho ông ấy một việc."
"Việc gì vậy?" Tôi nhanh chóng hỏi lại.
Sau khi chú Công nghe thấy nó, ông lắc đầu hết lần này đến lần khác và nói "Vẫn chưa rõ."
"Vẫn chưa rõ, vậy mà chú đồng ý? Nếu ông ấy bảo chúng tôi chết, chúng tôi cũng phải chết à!" Trần Du phản đối ngay lập tức.
Chú Long liếc mắt nhìn Trần Du rồi nói "Tôi sẽ đào một cái hố để hai cậu nhảy vào à? Các cậu có thể yên tâm rằng Vu Nhất này là một người rất đàng hoàng. Ngay cả khi ông ấy yêu cầu các cậu làm gì đó, nó sẽ không trái với luân thường đạo lý."
Lúc này, Vu Nhất, người đã đi đi lại lại rất nhiều vào thời điểm này, đã đến và căng thẳng nói với chú Công "Lão Công, ông đã đưa tôi một vấn đề nan giải đấy."
Nhìn Vu Nhất, tôi khá chắc chắn rằng ông ấy biết một điều gì đó. Chú Công vội vàng hỏi Vu Nhất "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"
"Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên rằng nơi đặt ngôi mộ lại là một âm huyệt. Và xác chết được chôn ngay phía trên âm huyệt cũng dẫn đến tình trạng hiện tại. Nếu không được kiểm soát, chẳng bao lâu, vài trăm dặm quanh làng có thể sẽ bị ảnh hưởng rất lớn." Vu Nhất đối diện với chúng tôi và nói. Sau khi nghe những lời của Vu Nhất, tôi liếc nhìn Trần Du và Trần Du nhìn tôi với đôi mắt tương tự. Rõ ràng là chúng tôi không hiểu.
Chú Long nói với tôi và Trần Du "Các cậu thật là. Bảo các cậu học nhiều hơn và đọc thêm sách vào những lúc rảnh rỗi mà các cậu không nghe. Các cậu có biết gì về âm huyệt không?"
Trần Du và tôi vô thức lắc đầu, sau đó nhìn chú Công và nói với ông ấy "Vậy hãy nói cho chúng tôi biết về nó đi."
Chú Công hắng giọng rồi nói với Vu Nhất "Lão Vu, ông lớn tuổi hơn tôi, hãy nói chuyện với chúng. Hãy để những đứa trẻ này học hỏi đi."
Sự thật là chú ấy cũng không biết gì nhưng vẫn giả vờ là một con sói đuôi to trước mặt chúng tôi. Người đàn ông trung niên không hề tỏ ra gì cả, chỉ nhìn chúng tôi và nói "Được rồi, tôi sẽ nói cho các cậu nghe"