....
Đúng như tôi nghĩ, lời nói của hắn ta thật sự rất thâm độc.
"Đổi lại, lợi ích tôi có được là gì?" Tôi nói với Dịch Tinh Thần. Vì hắn ta đã bước đến cửa, vậy nên chỉ cần có lợi, tôi sẽ đồng ý.
Chuyện này thật sự khiến tôi rất tò mò. Dịch Tinh Hâm đưa ra một điều kiện, tôi thực hiện nó và sau đó hắn ta sẽ giúp tôi tìm ra thân phận thực sự của mình, còn tìm xem Tề gia có ý định gì với tôi. Món hời này khiến tôi không thể từ chối.
Chuyện này, tôi không thể không mong chờ. Và có vẻ như Dịch Tinh Thần đã nghĩ ra một thứ khiến tôi không thể từ chối. Hắn nói "Tôi có thể cho cậu một lời hứa. "
"Hứa?" Câu nói của hắn ta làm tôi hơi ngạc nhiên. Kiểu lợi ích gì đây?
"Hứa rằng khi cậu cần Dịch gia giúp đỡ, chúng tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu, một lần duy nhất." Dịch Tinh Thần nói với tôi với giọng tràn đầy kiêu hãnh.
"Một lời hứa suông? Người phàm như tôi không cần lời hứa đó của cậu đâu. Vả lại, em trai cậu đang nhờ tôi giúp đỡ một chuyện cỏn con, vậy mà tôi lại được lợi lớn đấy." Tôi nói với Dịch Tinh Thần.
Thành thật mà nói, tôi thực sự hơi thất vọng với cái lợi ích mà Dịch Tinh Thần đưa ra. Trong đầu tôi bây giờ lời hứa của hắn còn chẳng có chút xíu trọng lượng nào.
Hắn nói nghe có vẻ tuyệt vời lắm, toàn bộ sự giúp đỡ của Dịch gia, trong khi người kế thừa của Dịch gia còn chưa rõ là ai.
Thấy thái độ của tôi như vậy, khuôn mặt của Dịch Tinh Thần hơi khó coi. Trần Du nhanh chóng nói với tôi "Chung Xuyên, Cậu đang nghĩ gì vậy? Dịch thiếu gia đây chắc chắn sẽ không tạo bất lợi cho cậu đâu"
Ôi Trần Du, tôi nghĩ cái tên này chắc chắn bị Hồ Đình Đình hớp hồn rồi. Tuy nhiên, tôi đã nói với Dịch Tinh Hâm là tôi sẽ giúp hắn. Chuyện đã tới mức này, bây giờ không giúp cũng không được. Tôi cần phải tận dụng lợi thế của mình ở đây. Tôi không cần một lời hứa, tôi cần một lợi ích rõ ràng.
"Cậu đã bao giờ nghe tới câu nói về Dịch gia chưa?" Dịch Tinh Thần tỏ vẻ rất bình thản, xua tay với Trần Du ra hiệu cho hắn ta không cần nhiều lời. Khuôn mặt hắn bây giờ giống kiểu đã nắm chắc phần thắng trong tay, 100% chắc chắn tôi sẽ không từ chối. Tôi lắc đầu. Dịch Tinh Thần chậm rãi nói "Nhiều tiền tới mấy cũng không bằng lời hứa của Dịch gia."
Trông hắn tự hào chưa kìa. Còn cả Trần Du nữa, hắn ta ở bên cạnh liên tục gật đầu đồng ý.
"Tôi cũng không biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào, tôi chỉ nói trước với cậu là chuyện này có chút khó khăn. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận cùng nhau, miễn là cậu đồng ý, tôi sẽ ngay lập tức mời người tới nói cho cậu biết những gì cần làm." Dịch Tinh Thần nói với tôi.
"Có vẻ như tôi không có lựa chọn nào khác rồi." Tôi nhìn Dịch Tinh Thần và nói.
Dịch Tinh Thần mỉm cười với tôi và sau đó nói "Tôi nghĩ người như cậu cần phải có bạn bè."
"Chúng ta sẽ trở thành bạn ấy hả?" Họ đích thị là anh em của nhau rồi, tới lời nói cũng giống y đúc.
Dịch Tinh Thần khẽ gật đầu rồi nói "Ngày hôm nay chúng ta chỉ mới gặp gỡ, nhưng trong tương lai, chúng ta sẽ hợp tác nhiều hơn với nhau."
"Nhưng tôi chưa hề đồng ý cho việc này mà?"
"Cậu là một người thông minh, cậu biết lựa chọn sao cho phải mà." Dịch Tinh Thần nói với tôi.
"Cậu và Dịch Tinh Hâm có hiềm khích với nhau, sau cùng thì tôi nghĩ hai người nên nói chuyện rõ ràng với nhau."
"Chuyện giữa chúng tôi không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Lý do là gì thì tôi cũng không tiện tiết lộ với cậu. Nhưng tôi cũng muốn nói rõ với cậu. Mặc dù cả hai chúng tôi đều đang cố gắng lôi kéo cậu, nhưng chúng tôi có một điểm chung, đó là muốn cứu mạng người kia. Chúng tôi đều không muốn người kia chết trước khi lời nguyền được giải." Không đợi tôi nói hết câu, Dịch Tinh Thần liền chen ngang. Tôi nhướn mày, không nói thêm gì nữa và gật đầu. Thực sự thì chuyện gì đã xảy ra giữa anh em họ đều không liên quan tới tôi.
"Vậy thì, tôi có thể hứa với cậu. Nếu chuyện này không ảnh hưởng tới tôi, tôi có thể giúp. Tuy nhiên, tôi hy vọng hai cậu không coi tôi là công cụ để làm tổn thương lẫn nhau. Tôi ghét bị lợi dụng." Tôi trực tiếp nói với Dịch Tinh Thần.
Dịch Tinh Thần không cần nghĩ ngợi gì, nhanh chóng gật đầu "Dĩ nhiên rồi! Chúng ta là bạn mà!"
Tôi gật đầu. Dịch Tinh Thần không nói thêm gì, chỉ bảo với Trần Du một tiếng là chúng tôi đi được rồi. Trần Du đưa tôi ra ngoài, sau đó nhanh chóng hỏi tôi "Chung Xuyên, cậu thấy sao? "
Tôi cười đắng với Trần Du "Không phải cậu muốn thế à? Nể cái danh của cậu, tôi đây là không có lựa chọn khác, phải không?"
Trần Du cười, rồi vỗ nhẹ vào ngực tôi để đảm bảo rằng Dịch Tinh Thần này sẽ không làm tổn thương tôi. Tôi cũng không hiểu được từ đâu mà tên này có thể chắc chắn đựơc việc đó nữa. Tôi khẽ mỉm cười, có chút kiệm lời. Tôi hỏi Trần Du "Cậu vẫn sẽ quay lại với tôi chứ?"
Trần Du gật đầu với tôi và nói "Tất nhiên rồi, tôi sẽ luôn đợi cậu ở đây. Mặc dù tôi đã trở thành người của Dịch gia, nhưng chúng ta vẫn là anh em, vẫn có thể cùng nhau đi làm nhiệm vụ mà!"
Chúng tôi rời khỏi căn biệt thự. Một người đàn ông mà họ gọi là bác Ảnh tiễn chúng tôi đi. Tôi có cảm giác đạo hạnh của ông bác này có vẻ không phải vừa.
Ra tới ngòai, tôi hỏi Trần Du về lai lịch bác Ảnh. Hắn ta lắc đầu một cách dứt khoát và tiếp tục đi. Trần Du nói hắn cũng không biết gì về ông ấy, chỉ biết bất kể ai trong Dịch gia đều rất coi trọng ông ta.
Trần Du nói thêm, bác Ảnh được đồn đại là người tài giỏi nhất Thiên Sư Đường, có lẽ là trên toàn thế giới nữa, nhưng thực hư thì không thể kiểm chứng được.
Trần Du lái một chiếc Land Rover đưa tôi đi. Trên suốt dọc đường, hắn ta luôn mồm kể ở Dịch gia tuyệt vời như thế nào.
"Được rồi anh trai, vậy còn Hồ Đình Đình của cậu thì sao? Và cả Đại bản doanh của Dịch gia nữa?" Tôi hỏi Trần Du.
Trần Du nói với tôi rằng Hồ Đình Đình sắp được đưa ra nước ngoài thử một công nghệ y tế mới. Người ta nói rằng công nghệ y tế này có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính của cô ấy. Đây cũng là một chuyện tốt. Nhưng chỉ cần Hồ Đình Đình rời đi, Trần Du liền không thể chịu đựng nổi.
Về Đại bản doanh, Trần Du hiện tại chưa rõ. Mọi chuyện với hắn ta vẫn còn khá mơ hồ, chính hắn ta cũng không thể tin được mình lại có ngày hôm nay. Trần Du vốn đã định ngay lập tức quay lại chỗ chú Công, nhưng tôi chợt nhận ra đã hai ngày nay tôi không tới gặp Hoàng Tử ở dược đường. Tôi cũng không rõ liệu có gì thay đổi trong cơ thể tôi không. Vậy nên tôi và Trần Du cùng nhau tới dược đường, tiện tay gọi cho chú Công một cuộc gọi.
Chờ một lúc, đầu dây bên kia không có ai bắt máy. Có lẽ chú ấy đang bận. Tới nơi, trời cũng đã tối. Dược đường đã đóng cửa, nhưng tôi nghĩ Hoàng Tử vẫn còn ở trong.
"Chung Xuyên, đi thôi, tôi đã nói với cậu là nó sẽ đóng cửa khi chúng ta tới nơi mà, ai bảo cậu không tin tôi. Đi về thôi, ngày mai chúng ta lại đến" Trần Du nói với tôi.
Cho dù như vậy, tôi vẫn cố gắng gọi cửa Hoàng Tử, mặc kệ lời nói của tên tiểu tử kia. Cho tới lần gọi cửa thứ 2, cánh cửa dược đường đột ngột mở ra. Cánh cửa mở ra, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh phả ra. Tôi nhìn thấy Hoàng Tử. Khuôn mặt hắn ta tái nhợt và hốc hác, trông như bị thiếu máu. Hai hốc mắt sâu thẳm, quầng thâm còn hơn con gấu trúc trong sở thú nữa. Đôi mắt của hắn ta đầy những tia máu, đỏ ngầu. Không cần mở mắt âm dương, tôi cũng có thể kết luận được tên này vướng tà rồi nên trông mới dọa người như vậy.
Trước khi tôi định nói bất kì điều gì, Hoàng Tử đi đứng không vững, dần dần bước tới chỗ tôi. Trần Du rõ ràng đã bị dọa khi nhìn thấy Hoàng Tử. Hắn ta gần như nghẹn lại, nhìn Hoàng Tử và nói "Hoàng Tử, có chuyện gì với cậu vậy?"
Hoàng Tử không những trông rất thiếu sức sống, mà giọng anh ta cũng thều thào y như vậy "Chung.. Chung Xuyên? Cậu.. May quá cậu đây rồi. Muộn một chút.. tôi có thể bị... giết... mau lên, vào đây..."
Nói rồi, Hoàng Tử và kéo tôi vào. Trần Du bỗng dưng như muốn ngăn cản Hoàng Tử đưa tôi vào, có lẽ là do trách nhiệm của cậu ta với Dịch Tinh Thần. Tôi ném cho hắn ta một cái nhìn, hắn liền dừng lại.
Tôi gấp gáp hỏi Hoàng Tử "Cậu bị sao vậy, cậu thành ra thế này là do tôi sao?"
Hoàng Tử cố gắng nói "Cậu, không phải chúng ta đã nói rồi sao. Mỗi đêm.. mỗi đêm cậu đều phải tới đây, hai ngày qua cậu đã chết dí ở đâu..."
"Hai ngày.. " Tôi muốn giải thích ngọn ngành với Hoàng Tử, nhưng trông cậu ta thật sự rất vội. Hoàng tử nói với tôi "Thôi bỏ đi. Quá muộn rồi, cậu đi với tôi trước đã. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần đi.."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Tử, tôi gật đầu. Tôi biết đây không phải là một trò đùa.
"Cậu muốn theo vào sao?" Thấy Trần Du đi theo, Hoàng Tử quay lại nhìn hắn.
"Bình tĩnh nào, âm khí bên trong có vẻ khá nặng, kiểu gì cậu cũng sẽ cần đến tôi thôi. Tôi sẽ không làm vướng chân cậu đâu, trừ khi cậu cần tôi giúp đỡ."
Trần Du trực tiếp vén tóc của mình lên, để lộ ra con mắt xám giờ đã đục ngầu. Hoàng Tử nhìn thấy bộ dạng này của Trần Du, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng hắn ta không nói gì nhiều.
Nghe Trần Du nói đến âm khí, tôi cũng mở mắt âm dương của mình rồi cùng bước vào phòng với Hoàng Tử.
Bước vào trong căn phòng này, nhiệt độ ở đây dường như đã quá âm độ, lạnh như băng. Toàn bộ cơ thể tôi bất chợt run lên.