Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
.....
Nhị đại thúc dường như đã đoán được suy nghĩ của tôi liền nói: "Chiếc quan tài cũ này được lão thái thái chuẩn bị. Tôi nhớ nó đã có từ hơn mười năm trước. Liệu có phải lão thái thái khắc tên vào trong đó. "
Tất nhiên, khả năng này không thể loại trừ. Lúc này, một chàng trai trẻ chạy đến nói với giọng hết hơi : "Nhị ... Nhị ... Nhị đại thúc. Cao ... Cao Lai Tử ... Mọi người đã tìm thấy .... Tìm thấy ...." chàng trai thở dốc nói. Sau khi nghe những lời của chàng trai trẻ này, tôi nhanh chóng hỏi anh ta "Ông ấy còn sống không?"
"Sống ... sống .... chỉ là ..." chàng trai nói lắp bắp nói.
Nhìn thấy biểu hiện của anh ta, Nhị đại thúc rõ ràng rất lo lắng và nói nhanh "chỉ là cái gì..."
"Chúng ta hãy tự mình đi xem ..." Chúng tôi nhanh chóng đi theo chàng trai trẻ. Đi được một lúc, xuất hiện một đám đông đang tụ tập bên đường.
"Tránh ra... tất cả tránh ra ..." Sau khi chàng trai hét lên, nhóm người lập tức tách ra, đứng dạt sang một bên đường. Không ai dám bước tới. Ở giữa con đường dẫn lên núi, lúc này có một đang người quỳ. Thoạt nhìn, người này là Cao Hữu Cường mất tích. Nhưng ông ta giống như lão thái Khưu Thục Tĩnh đã chết trước đó. Tất cả bọn họ đều bị lột hết quần áo. Cơ thể quỳ trên mặt đất, một sợi dây được buộc quanh cổ và một sợi dây treo trên cây bên cạnh. Chúng tôi vô thức rùng mình, chú Công nói khẽ với chúng tôi "bởi vì Cao Hữu Cường mời chúng ta đến, nếu ông ta chết rồi ta phải làm gì, ai trả tiền cho ta"
Tôi nhìn chú Công với một nụ cười bất lực và nói: "Không phải là đã cọc mấy chục vạn rồi sao? Cũng không ít đâu..."
Trần Du gật đầu và muốn tiến đến để kiểm tra. Nhưng ngay khi chúng tôi bước về phía trước, thì dân làng ngăn lại. Họ nói rằng không thể đi tiếp, đây là nơi của thần núi, nếu chúng ta xâm phạm, thì sẽ rất xui xẻo.
Tôi nhìn bọn họ nói "Ngay cả khi các người không đi, các người cũng sẽ xui xẻo. Vì nó đã bắt đầu. Nếu không thể tìm ra lý do, tất cả các người sẽ chết ..."
Sau khi nói xong liền nhìn Nhị đại thúc. Lúc này, Nhị đại thúc nói: "Hai vị tiểu sư phụ, đây là hai vị tự ý hành động không liên quan đến thôn Dương Câu chúng tôi, chúng tôi đã khuyên rồi nếu thần núi có trách. Cũng không trách chúng tôi được"
Nhị đại thúc lúc này rõ ràng nghĩ đến lợi ích cá nhân, phủi sạch sẽ quan hệ.
Tuy nhiên, tôi vẫn chế nhạo người được gọi là thần núi, sau đó hét sang phía bên kia "Đây là tự bản thân tôi hành động. Không liên quan gì đến người dân trong làng Dương Câu ."
Tôi nói xong bước đến. Trần Du cũng bước lên và nói với tôi, "Ánh đèn sân khấu này không thể thiếu tôi ..."
Sau khi đến gần, tôi thấy rằng ông ta khác với lão thái thái. Đầu của Cao Hữu Cường đang rũ xuống, nhưng có thể mơ hồ thấy một chữ "Tội" được viết trên mặt ông ta. Trên cơ thể trắng trẻo viết: "Người lên núi ...chết ..."
Lại thêm một người nữa chết.
Nhị đại thúc đang ở phía bên kia đường, đối mặt với chúng tôi và hỏi: "Hai tiểu sư phụ thế nào ... thế nào rồi chuyện gì đang xảy ra vậy."
Tôi bất lực, tự nhủ, làm sao mà tôi biết được. Đã có hai người chết một cách kì quái. Liệu sau lưng Cao Hữu Cường có tên người tiếp theo sẽ chết không.
"Đưa ông ta xuống trước." Tôi nói với Nhị đại thúc, nhưng dường như mọi người đang rất sợ hãi và không dám bước đến lãnh địa của vị thần núi. Họ nghĩ bước vào nơi thần núi ngụ, chắc chắn sẽ chết thảm.
Bất lực, Trần Du và tôi nhìn nhau. Bầu không khí trầm trọng của nhóm dân làng đó khiến tôi căng thẳng theo. Tôi đi đến thi thể của Cao Hữu Cường, bất giác kinh hoàng.
Trên lưng ông ta, thực sự có ba từ lớn "Cát Trung Thiên"
"Cát Trung Thiên là ai" tôi nói. Dường như cái gọi là lời nguyền của thần núi vẫn tiếp tục, tôi liếc nhìn Cao Hữu Cường và thở dài trong lòng. Trước đó ông ta vẫn ổn. Tại sao lúc này ông ta đã chết rồi. Trần Du bắt đầu di chuyển lấy ra một con dao nhỏ và cắt trực tiếp lên trên sợi dây. Do trọng lượng lớn, xác chết nghiêng về phía trước và rơi xuống ngay lập tức. Tôi vội vàng đỡ lấy cơ thể của Cao Hữu Cường. Ngay khi vừa chạm vào ông ta, tôi liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nhiệt độ cơ thể ông ta dù rất thấp nhưng rõ ràng vẫn còn hơi ấm, đây không phải là cái lạnh của người chết.
Tôi một tay giữ ông ta, một tay đưa lên mũi Cao Hữu Cường. Ông ta vẫn còn chút hơi thở yếu ớt. Tôi dùng mắt âm dương của mình nhìn, ngọn lửa dương đang lờ mờ sắp tắt của Cao Hữu Cường đã bỗng bùng lại. Đây là cải tử hoàn sinh sao? Hay là hồi quang phản chiếu
Tôi nhanh chóng nói với Trần Du ở bên cạnh "Trần Du, anh ... anh xem xem. Người này chưa chết đúng không!"
Khi Trần Du nghe thấy tôi nói, anh ta sững sờ một lúc, và rồi nhìn qua phía này. Sau đó, biểu hiện ngạc nhiên giống tôi "Anh có thể cứu ông ta không?"
Tôi gật đầu với Trần Du. Tôi đặt người nằm xuống đất, sau đó hai tay chồng lên nhau đè lên ngực ông ta rồi dùng lực vừa đủ từng nhịp từng nhịp ấn xuống. Thực hiện một lúc, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng ho lớn, Cao Hữu Cường hít vào một hơi lấy lại khí lực, mắt mở ra trợn lớn rồi ho dữ dội.
Không biết ai trong đám đông bỗng hét lên "Xác chết sống dậy ..." Đám đông sợ hãi chạy toán loạn.
"Đừng chạy ... Đừng chạy ..." Tôi cố hét về phía họ, nhưng lúc đó chẳng ai quan tâm đến tôi.
Chỉ có chú Công không quan tâm, chạy đến và nói với Cao Hữu Cường "Tốt quá, anh sống lại rồi. Tôi còn lo chuyến đi này vô ích ."
Tôi nói với chú Công hãy đi tìm Nhị đại thúc, sau đó tìm một người tên Cát Trung Thiên. Người tiếp theo chết rất có khả năng là ông ta. Chú Công gật đầu, rồi chạy đi cùng với đám đông, mỡ trên người đang rung theo.
Tôi nói với Cao Hữu Cường, người đang thở gấp vào lúc này: "Ông có ổn không?"
Ông ta nhìn chúng tôi với khuôn mặt anh ta kinh hoàng "Tôi ... tôi không ... không chết .. ..."
"Ông gần như đã chết ..." Tôi nhìn Cao Hữu Cường nói.
Rõ ràng lúc này ông ta bị sốc, cả người nuốt xuống một ngụm "Tôi ... làm thế nào, tôi ... làm thế nào tôi lại có thể ở đây được?"
Tôi nhìn Cao Hữu Cường "Tôi đang muốn hỏi ông đấy sao ông lại ở đây ..."
Cao Hữu Cường im lặng sau khi nghe những lời của tôi. Sau nửa phút im lặng, ông ta nhanh chóng hét to và nói: "Tôi ... tôi lúc nãy gặp quỷ..."
Nghe những lời của Cao Hữu Cường tôi cau mày "đã gặp quỷ sao?"
Cao Hữu Cường tỏ vẻ hoảng hốt, rồi gật đầu với tôi "Không sai tôi đã thấy quỷ lúc đó tôi đi tìm xà beng, cậu đoán xem tôi đã thấy ai "
"Ai?"
"Chính là lão thái thái đã chết, Khưu Thục Tĩnh ..." Khi Cao Hữu Cường nói điều này, cả người ông ta run rẩy không ngừng. Lúc đó ông ta đi tìm xà beng nhưng đột nhiên thấy trước mắt một bóng đen chạy thẳng về phía sau núi. Bởi vì thấy bộ quần áo mà người đó đang mặc trông rất giống với quần áo của lão thái thái nên đã cầm xà beng và đuổi theo, nhưng ngay sau khi đuổi đến cuối làng liền bị phát hiện. Cao Hữu Cường muốn biết người đó là người nào, nhưng hóa ra là lão thái thái đã chết. Đúng là lão thái thái, nhưng lại hơi khác lão thái thái.
Tôi nhanh chóng hỏi Cao Hữu Cường sự khác biệt là gì. Cao Hữu Cường suy nghĩ một lúc rồi nhìn tôi với khuôn mặt nhăn nhó nói "Đuôi .... đúng rồi Lão thái thái có đuôi ..."
Tôi hơi kì lạ nhìn Cao Hữu Cường và nói "Đuôi ... đuôi nào ..."
Ông ta suy nghĩ một chút và rồi con ngươi của ông ta mở lớn, đôi môi hơi run rẩy, dường như nhớ những điều rất kinh khủng.
Một lúc sau, lắc đầu với tôi và nói "Tôi ... Tôi không biết. Tôi không biết ... Tôi không thể nhớ được. Tôi không thể nhớ được ... "
Nhìn Cao Hữu Cường hiện tại rất kích động. Tôi sợ kích thích ông ấy, vừa tỉnh lại đã phải nhớ lại. Nếu lại ngất đi, với thân hình to béo đầy mỡ của ông ta, tôi và Trần Du làm sao có thể vác nổi.
Do đó, Trần Du đã trực tiếp hỏi tiếp "Sau đó thì sao, chuyện gì xảy ra sau đó...?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK