....
Tôi thực sự không dám tiếp tục nghĩ về nó, bởi vì khung cảnh hiện tại của chúng tôi quá kinh khủng. Cũng không biết nó sẽ phát triển kinh khủng hơn đến mức nào. Nhưng mọi thứ dường như đã đi quá xa với mong đợi của chúng tôi.
Ban đầu, chúng tôi dự định sẽ tìm ra cô gái đến từ thành phố mà Thúy Phân nhắc đến. Sau đó nghe theo lời chỉ dẫn của cô ta trực tiếp tìm thấy ngôi đền trên núi. Nhưng rõ ràng điều này không đơn giản giống như tưởng tượng.
Chính lúc này, tôi cảm thấy Trần Du bên cạnh mình đang run, điều mà chưa từng xảy ra kể từ khi tôi đi theo anh ta đến giờ. Tôi liếc nhìn Trần Du một chút, lúc này đúng là anh ấy đang run lên khe khẽ. Nhưng toàn bộ khuôn mặt dường như không có vẻ gì là hồi hộp mà nó giống như đang phấn khích thì đúng hơn. Trông Trần Du lúc này có vẻ hơi bất thường, tôi nhìn anh ta có phần khó hiểu, ngay cả khi nhìn thấy cái gì gọi là thần núi, cũng không nên hưng phấn như vậy chứ. Sau khi hai lão chuột kia vừa bò vừa gào lên một lúc, ngôi đền trên núi đang tối bỗng nhiên lóe lên một luồng ánh sáng xanh dài kèm theo giọng nói lạnh lẽo "Các ngươi lui đi."
Tôi liếc nhìn Trần Du bên cạnh, lúc này hắn ta vẫn như vậy thậm chí miệng còn huýt huýt. Không hiểu cái gì làm tên tiểu tử này trở nên phấn khích đến như vậy. Sau khi nhận được lệnh, Hai lão chuột tinh mà chúng tôi cho rằng rất lợi hại cứ thế từ từ bò xuống ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên. Nhìn thấy cảnh này tôi lại càng tò mò hơn về vị thần núi kia. Hai con chuột thành tinh kia đã rất lợi hại rồi, vậy trong ngôi đền kia là cái quái gì khiến chúng phải sùng bái và sợ sệt đến vậy? Công Mẫu lão chuột lui ra ngoài bóng tối bỏ lại Trần Du và tôi đứng ngơ tại chỗ. Rõ ràng sau khi hai con chuột kia rời đi vẫn còn một chút tiếng kêu của sâu bọ, nhưng đột nhiên tất cả trở nên im lặng không một tiếng động. Bầu không khí kì dị này khiến thần kinh tôi trở nên căng thẳng 1 cách không thể giải thích được. Quay sang phía Trần Du, lúc này hắn ta vẫn đang đứng yên tại chỗ cũ, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm về phía ngôi đền, trong mắt hắn hiện lên một tia kì quái. Tôi đi lại cạnh Trần Du hỏi anh ta có ổn không.
Sau khi nghe tôi hỏi thì ánh nhìn kì dị trong đôi mắt của Trần Du đã vơi bớt đi một chút. Anh ta gật đầu rồi đẩy mắt về phía đền dường như định nói với tôi điều gì đó. Đột nhiên không biết một cơn gió đến từ đâu thổi hắt qua người chúng tôi, cánh cửa gỗ cũ của ngôi đền bên trên cũng bị thổi tung ra một cách đột ngột. Cánh cửa mục đổ kêu RẦM một tiếng phá vỡ đi không khí im lặng trước mắt. Tôi cảm thấy da đầu mình tê rần, một cỗ lạnh lẽo chạy dọc khắp người và da gà bắt đầu nổi lên.
Sau khi cánh cửa đổ xuống, một vệt sương trắng xuất hiện ở cửa, tiếp theo là một giọng nói vang ra từ phía trong của ngôi đền cũ nát.
"Tại sao các người còn đứng ngu ngốc ở đó, chẳng lẽ muốn ta tới tận nơi dẫn vào hay sao?"
Sau khi nghe giọng nói đó, Trần Du thấy tôi vẫn không di chuyển, hắn kéo nhẹ tôi ra hiệu cho tôi đi vào. Hắn đi trước tôi, tôi hít một hơi thật sâu và nhanh chóng đi theo. Đến nước này, cũng không có gì để phải chần chừ nữa. Hơn nữa, khi vừa đến cửa của ngôi đền đó hắn rất thận trọng thăm dò. Tôi nhanh chóng bước lên. Ngôi đền đó tối om khiến tôi không thể thấy được bất cứ thứ gì bên trong. Vừa bước đến cửa, một cỗ lạnh lẽo y hệt lúc nãy khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng và đột nhiên rùng mình không hiểu tại sao. Sau khi kiểm tra một lúc, Trần Du lấy điện thoại di động ra và bật đèn pin, rồi chiếu về phía ngôi đền đó, ánh đèn chiếu qua khiến chúng tôi thất thần. Ngôi đền nát này về cơ bản có hai gian, gian phòng bên ngoài có hơn mười cái quan tài được đặt ở giữa và chúng giống hệt cỗ quan tài Khưu Thục Tĩnh để lại dưới thôn.
"Có ... có ai không?" Trần Du bước tới lên phía trước, giọng có chút run rẩy. Mặc dù hắn ta nói vậy nhưng tôi nhìn cũng thấy được căn phòng bên ngoài của ngôi đền này không có gì ngoài mười cái quan tài. Tuy nhiên, chúng tôi đã sớm phát hiện ra được điều bất thường, mười chiếc quan tài này không hoàn toàn đóng nắp! Mà thay vào đó là chỉ có một số quan tài được đóng chặt còn một số khác thì không. Hơn nữa, sau khi Trần Du hỏi, âm thanh kì quái khi nãy cũng không tiếp tục vang lên. Xem xét sự xuất hiện kỳ lạ của những chiếc quan tài này, đầu tôi chợt lướt qua một suy luận đáng sợ.
"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi..." lúc này bàn chân tôi hơi dại đi, bỗng cả người lại nổi lên một trận da gà. Trần Du nhanh chóng hỏi tôi có phát hiện ra chuyện gì không, tôi nói với Trần Du là trong mười cái quan tài ở đây. Chỉ có 2 trong số chúng được đóng cẩn thận, 2 cái quan tài chỉ đậy nắp lên, nhưng không đóng lại hoàn toàn. Còn lại đều mở. Nếu tôi đoán đúng, 2 chiếc quan tài được được đóng nắp cẩn thận dùng để chứa xác người đã chết hoàn toàn, 2 chiếc quan toàn đóng nắp không kín để dùng cho hai người không hoàn toàn chết. Hai trong số những người đã chết hoàn toàn là Khưu Thục Tĩnh và Cát Trung Thiên. Hai người không chết là Cao Hữu Cường và Lý Thúy Phân. Nếu tôi đoán chính xác có khả năng thần núi coi tôi và Trần Du là một chướng ngại vật. Vì vậy, Lý Thúy Phân đã cố tình thực hiện một màn như vậy để có thể lừa bọn tôi lên đây, trực tiếp giết hại. Sau khi nghe phỏng đoán của tôi, Trần Du nói thử đi vào đó xem. Nhưng sau khi chúng tôi nhìn vào hai chiếc quan tài một lúc, tôi cảm thấy suy luận của mình đã sai. Lúc tôi đang đẩy mạnh nắp một trong những chiếc quan tài. Tôi thấy Trần Du đi đến cửa phòng bên trong, anh ta đứng lại, đối mặt với cánh cửa. Tôi gọi hắn "Trần Du. Cậu làm cái gì vậy. Nhanh qua đây giúp tôi ..." Nhưng Trần Du không những không quan tâm đến tôi mà còn đi thẳng vào phòng bên trong.
"Này, anh đi đâu vậy..." Tôi vội vàng hét lên với anh ta rồi trực tiếp đuổi theo. Khi tôi bước đến căn phòng tối bên trong, tôi chợt nhận ra Trần Du đã biến mất. Và trên một chiếc bàn ở bên cạnh phòng, dường như có một người đang ngồi tôi nghĩ một con người thích đùa dai như hắn nhất định là đang ngồi đấy để hù dọa tôi rồi. Hít một hơi thật sâu, tôi bước về phía bên trong, hét lên với 'Trần Du đang ngồi' đó "Trần Du, đừng bày trò hù dọa tôi cậu làm vậy ở đây có thể làm sợ chết tôi có biết không!" Nhưng "Trần Du" ngồi trên bàn đối diện hình như không có bất kì phản ứng nào. Tôi chỉ muốn rút điện thoại ra và soi đèn về phía đó. Nhưng lúc này, hai ngọn nến đột nhiên sáng lên bên cạnh bàn. Dưới sự phản chiếu của ánh nến, tôi mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục cổ đại màu đỏ tươi. Bởi vì "người" đó quay lưng lại với tôi. Vì vậy, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ta trong một lúc, nhưng cái đuôi mảnh khảnh phía sau cô ấy, làm da đầu tôi dần dần tê liệt.
"Anh tới đây để làm gì?" Chẳng mấy chốc, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ phát ra từ người phụ nữ mặc đồ đỏ làm tôi trở nên kích động.
"Núi ... Núi ... Thần Núi ... Tôi ... Chúng tôi đến đây để tìm hiểu, chuyện gì đã xảy ra ở ngôi làng dưới núi đó. Bọn tôi không hề có ý xúc phạm cô. Mà nếu lỡ có gì xúc phạm cô, tôi nghĩ rằng họ không cần thiết phải trả giá bằng cái chết, phải không? Có lẽ có nhiều cách khác ... " Tôi nói với cô ấy với một giọng điệu tồi tệ và ánh nhìn cũng không khá hơn là bao. Nhưng cô ấy không quay mặt lại, như thể cái lưng của cô ta đang nói chuyện với tôi vậy.
"Ý anh là muốn đến nói chuyện với tôi à?" Tôi cũng không quan tâm liệu người phụ nữ có thể nhìn thấy tôi hay không, nhưng tôi liên tục gật đầu với cái lưng cô ta. Lúc này, tôi thực sự rất lo lắng bởi vì nếu Trần Du vẫn còn ở đây. Chúng tôi vẫn có một tia sống nhưng bây giờ Trần Du không biết đã đi đâu. Nếu bây giờ người phụ nữ quay lưng lại muốn giết tôi, tôi đương nhiên hiểu rõ là không có cơ hội nào để sống sót cả.
"Được rồi, để tôi xem xem anh có đủ điều kiện để nói chuyện với tôi không ..."
Khi người phụ nữ bắt đầu quay mặt lại thì giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng tôi.
"Chung Xuyên..." . Tôi quay phắt lại, thấy Trần Du đứng sau lưng tôi với một nụ cười trên khuôn mặt. Tôi không đợi hắn nói bất cứ điều gì. Sau khi nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của hắn, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt. Tôi loạn rồi. Trước khi tôi kịp phản ứng lại, bàn tay của Trần Du ấn thẳng vào trán tôi, tôi nhìn thấy mắt anh ta chuyển sang màu xanh nhạt. Ngay lập tức, cơ thể tôi bắt đầu nặng nề như bị ma nhập, toàn bộ cơ quan đều không cử động nổi. Cũng vào lúc này, có một tiếng rầm phát ra sau lưng tôi. Cơ thể tôi như có một cái công tắc đèn gắn vào. Sập. Tôi ngất xỉu lập tức. Trong lòng tôi có một nỗi hoang mang lớn, nói không chừng lần này tôi sẽ phải chết. Khi nãy tôi cũng đã cảm thấy Trần Du rất kì lạ. Ngôi đền trên núi này cũng đầy kỳ lạ. Nhiệm vụ lần này của tôi đúng thực sự rất khốc liệt......