.....
Trần Du liếc nhìn chiếc xe buýt chỉ gật đầu không nói gì. Sau đó chúng tôi ôm nhau, nói vài câu tạm biệt. Tôi và Hoàng Tử không ngoảnh đầu lại, trực tiếp bước lên xe, nói thật tâm trạng của tôi lúc này có chút phức tạp. Dù sao tôi và Trần Du cũng đã gắn bó với nhau rất lâu, tôi sớm đã coi cậu ta như người thân của mình.
Một loạt những chuyện xảy ra gần đây làm cho tôi có chút mông lung, cảm giác như bản thân vẫn chưa tỉnh lại mà còn đang trong một giấc mơ.
Tôi liếc nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm nhưng chiếc xe lúc này vẫn chật kín với đủ loại người bên trong. Hoàng Tử thấy tôi có chút nghi hoặc thì nói "Chúng ta đi Đông Phụ tìm một người trước. Nếu không tìm thấy người này, e là Miêu Cương tấc bước khó đi."
"Đông Phụ? Tìm người dẫn đường sao?" Tôi hơi mờ mịt về nơi mà Hoàng Tử vừa nói. Hình như tôi chưa bao giờ nghe thấy tên địa danh này. Nhưng bây giờ tôi đã đi theo Hoàng Tử, chỉ cần mang tâm thái tiếp tục đi với cậu ta là được rồi. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cứ đi theo Hoàng Tử tôi vẫn có chút không an tâm. Bởi vì Hoàng Tử từng nói trước giờ vẫn luôn ở Tần An, vậy sao lại biết và dường như còn thân quen với người ở thành phố lạ lẫm này?
Tôi mang sự nghi hoặc trong lòng nói ra với Hoàng Tử, lông mày cau lại từ lúc lên xe cuối cùng cũng giãn ra đôi chút. Nghe xong, Hoàng Tử cũng nhận thấy được sự ngờ vực trong lời tôi nói, khẽ cười "Chung Xuyên, có vẻ như cậu vẫn còn hoài nghi về tôi? Nếu cậu không tin tưởng thì chuyến Miêu Cương này chúng ta không thể đi được đâu."
Nhìn vào sắc mặt Hoàng Tử, tôi chỉ muốn giải thích điều gì đó. Chưa kịp lên tiếng thì cậu ta đã ngắt lời tôi "Xuyên này. Tôi hiểu được sự nghi ngờ trong lòng của cậu. Dù sao thì chúng ta cũng không có bất cứ giao tình nào, mối ràng buộc duy nhất của chúng ta chỉ có chú Công và sư phụ của tôi. Nhưng giờ chú Công cũng đã chết còn sư phụ tôi thì không có tin tức gì. Trước đây tôi chưa bao giờ muốn nói với cậu về chuyện của mình. Bởi vì bản thân cậu lúc đấy cũng đang giấu tôi chuyện về dấu ấn Ngũ Hồn trên người mình. Chắc cậu cũng biết, Ngũ Hồn dưỡng linh trận này có liên quan đến Già Tỏa nên...."
Câu nói của Hoàng Tử khiến tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân tê liệt. Tôi cho rằng Hoàng Tử không biết cái gì, nhưng Hoàng Tử lại cái gì cũng biết. Cậu ta đã nói như vậy chắc hẳn là muốn cùng tôi đối mặt, nói chuyện một cách thẳng thắn và trung thực. Tôi cũng không muốn tiếp tục che giấu điều gì nữa cả, bởi vì dù sao tôi cũng đã quyết định theo Hoàng Tử đến một nơi mà tôi không biết là đâu. Nếu giữa hai chúng tôi không có sự thẳng thắn và thành thật thì chỉ thêm bất lợi cho hành trình phía trước. Hơn nữa tôi cũng cảm nhận được, Hoàng Tử đối với tổ chức Già Tỏa này có mang theo hận ý.
Tôi gật đầu nói thật với Hoàng Tử "Thật sự thì bản thân tôi cũng không biết ai là người đã để lại Ngũ hồn trận này trên người mình."
Hoàng Tử nói với tôi "Trước đây tôi cũng đã đoán như vậy, sau đó Tề Linh xuất hiện và nói với tôi một số chuyện, vậy nên tôi mới tin cậu. Bây giờ chúng ta đều có một kẻ thù, muốn đánh bại chúng, sợ rằng chỉ có cậu mới có thể làm được."
Tôi nghe xong những lời của Hoàng Tử, cảm thấy có chút khó tin, cứ như mình đang nghe một câu chuyện cổ tích vậy "Lật đổ Già Tỏa? Cậu có đùa không? Dựa vào tôi ư?"
"Đừng thiếu tự tin như vậy. Chung Xuyên, cậu phải biết rằng máu của cậu rất đặc biệt, chúng ta có thành công hay không còn phải dựa vào nó. Tôi không biết phải giải thích cho cậu như thế nào nhưng Già Tỏa đã giết hại gia đình của tôi và gia đình của cậu cũng vậy. Bọn chúng đều là kẻ thù chung của chúng ta. Tuy nhiên, bản thân tôi vốn chỉ là một Dược sư, chỉ có thể cứu người. Muốn báo thù thì vẫn phải dựa vào người khác, mà cậu lại chính là người mà tôi có thể dựa vào đó."
Hoàng Tử nói với tôi một cách rất chân thành. Thực ra dù không có những lời này, tôi cũng sẽ chọn tin cậu ấy. Chỉ là nghe xong những lời này, hoàn toàn không còn thấy sợ hãi nữa.
Tôi nhìn Hoàng Tử nói "Hoàng Tử, cậu yên tâm, tôi không hề nghi ngờ cậu. Chừng nào tôi có khả năng, nhất định sẽ dốc hết sức để báo thù. Đó là động lực sống duy nhất bây giờ của tôi."
Hoàng Tử nghe vậy thì gật đầu, sau đó lấy ra một bức thư đưa cho tôi. Thấy tôi đang lật xem nó, Hoàng Tử tưởng tôi kiểm tra xem thư đã bị mở ra chưa nên vội nói
"Cái này là của sư phụ đưa cho cậu, trên đó ghi là chỉ có cậu mới được mở nên tôi chưa từng lấy ra xem."
"Là thư của sư phụ cậu đưa vậy sao trước đây cậu không đưa nó cho tôi?" Tôi có chút thắc mắc hỏi Hoàng Tử. Hoàng Tử vội xua tay nói không phải, bức thư này thật ra là do Tề Linh mang đến đưa giúp.
Sau khi nghe những lời của Hoàng Tử tôi càng thêm bối rối và khó hiểu. Sư phụ của cậu ta và Tề Linh vì sao lại có quan hệ? Nhưng sau đó tôi liền nghĩ, khả năng của Hoàng Tử lợi hại như vậy, chắc chắn sư phụ của cậu ta cũng phải là một cao thủ. Nếu quả thật là vậy thì việc có giao thiệp với Thiên Sư Đường hay nhà họ Tề cũng không phải chuyện gì lạ.
Hoàng Tử thấy biểu hiện mơ hồ của tôi thì liền giải thích. Thì ra là sư phụ của cậu ta với Tề gia đúng là có giao tình, vậy nên lần này mới thông qua đó nhờ gửi bức thư này cho tôi. Tôi gật đầu với Hoàng Tử sau đó mở bức thư, bên trong có một tờ giấy trông khá cũ, lòng tôi bỗng có chút cảm giác hồi hộp và mong chờ. Bởi vì sau khi nhìn thấy tờ giấy đó, tôi cũng phần nào đoán được đó là thứ gì. Cẩn thận rút ra, quả nhiên là giống như tôi nghĩ.
Tờ giấy này nhìn rất cũ, bên trên còn có một vài chỗ đã ngả vàng, chính là mảnh bị thiếu trong Liệt quỷ ký. Trong đó có ghi chép về tâm pháp của việc săn ma. Có tờ giấy này, xem như tôi đã chính thức đi vào con đường học đạo. Lúc đầu khi mới nhận được sách, tôi đã nghiên cứu nó rất nhiều lần, trong đó ghi lại rất nhiều thuật pháp và giai thoại nhưng lại thiếu ghi chép về tu luyện tâm pháp liệt quỷ quyết. Nếu không có tâm pháp, tôi chỉ có thể dựa vào cách thức bình thường nhất để có được khí âm dương. Nhưng mà đối với tôi, cách này hiệu quả vô cùng kém.
Tốc độ tu luyện của tôi trước giờ vốn chỉ bằng một phần trăm, thậm chí là một phần nghìn của Trần Du. Khí tức của tôi bây giờ cũng chỉ đủ để mở mắt âm dương hoặc thi triển một vài thuật pháp đơn giản. Bây giờ có tâm pháp liệt quỷ quyết này, tôi có thể nâng cao năng lực của chính mình. Hơn nữa trong Liệt quỷ ký cũng có viết rằng chỉ có người của nhà họ Chung mới có thể tu luyện được. Nói như vậy thì không chừng sau khi học được cái này, việc tu luyện của tôi có thể trở nên nhanh chóng và hiệu quả hơn gấp bội.
Đây chắc chắn là tin tốt đối với tôi, nhưng nhìn những chữ dày đặc được viết trên đó, cộng thêm ánh sáng yếu ớt ở trên xe lúc này, quả thật bây giờ không phù hợp để xem nó ở đây. Sau khi lật qua lại tờ giấy này thì phát hiện bên trong phong bao còn có một mảnh giấy khác đầy chữ. Tôi cất tâm pháp đi rồi lấy tờ giấy còn lại ra, bên trên có chữ. Là chữ của ông nội.
"Chung Nhi, những chuyện xảy ra đến bây giờ chắc chắn không phải là điều mà ta và con mong muốn. Cả ta và cha của con đều không muốn con bước vào con đường này. Thế nhưng chúng ta là người của Chung gia và dòng máu nhà họ Chung đang chảy trong người của chúng ta. Đây có lẽ là định mệnh và không ai trong chúng ta có thể thoát ra khỏi nó được. Khi con nhìn thấy tâm pháp cũng chính là khi mà con đã thực sự đi vào con đường này. Một khi con tu luyện xong tâm pháp thì lúc đó con sẽ thực sự trở thành người của nhà họ Chung. Hãy cố gắng tu luyện và đừng lo lắng về việc trả thù. Đợi tới thời gian thích hợp, ta sẽ đến tìm và gặp con."
Chữ viết tay này với tôi đã quá quen thuộc. Nhìn thấy ba chữ Chung Vân Bình mạnh mẽ và quyết đoán ở trên, trái tim tôi thực sự rất hỗn độn. Tôi không biết mình nên có biểu hiện như thế nào. Rõ ràng là ông tôi vẫn còn sống nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, không tiện đến để gặp tôi.
Số phận mà ông nội nói, Chung gia, thật sự khiến tôi càng cảm thấy mờ mịt hơn. Dù sao thì nhìn vào bức thư tôi cũng đoán được Chung gia rất lợi hại. Ngoài ra thì tôi chỉ biết đến Chung Quỳ chính là người lợi hại nhất của nhà họ Chung. Mặc dù tôi không hiểu hết những gì ông nội viết trong bức thư đó nhưng có một điều chắn chắn rằng việc duy nhất tôi có thể làm trước mắt đó là tu luyện tâm pháp cho thật tốt.
Hoàng Tử nói với tôi "Chung Xuyên, cậu nghỉ ngơi trước đi, đoạn đường này khá dài, một lát tôi sẽ gọi cậu dậy."
Tôi gật đầu, thực sự có chút mệt mỏi. Nằm nghiêng bên giường tôi ngủ thiếp đi trong mơ màng. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, chiếc xe vẫn còn đang chạy nhưng bầu trời bên ngoài thì đã sáng. Chiếc xe này đã đi cả đêm rồi sao?
"Sắp đến nơi rồi, Chung Xuyên" Hoàng Tử thấy tôi mơ màng tỉnh dậy thì quay qua vỗ vai tôi.
"Tại sao vẫn chưa đến?" Tôi hỏi Hoàng Tử. Cậu ấy nói với tôi rằng chiếc xe này mãi gần sáng mới bắt đầu rời đi. Tôi nhìn ra đồi núi trùng trùng điệp điệp bên ngoài xe, đến 8 giờ sáng chúng tôi mới đến nơi. Đông Phụ này là một thị trấn nhỏ, khác xa so với những gì tôi tưởng tượng. Nơi này nhìn rất khép kín như vào những năm tám mươi của thế kỷ trước vậy.
Chiếc xe buýt lớn dừng lại ở một nơi trông giống như một khu chợ. Ở đây có rất nhiều người bán hàng rong và nhiều quầy hàng khác nhau bán bữa sáng. Vai mang chiếc balo xuống xe, Hoàng Tử nhìn xung quanh một lượt, dường như vẫn chưa tìm thấy người mà cậu ta đang tìm kiếm.
"Người vẫn chưa đến à?"
Hoàng Tử gật đầu rồi nói với tôi "Đi ăn sáng trước đã."
Tôi gật đầu, ngồi xuống một quầy hàng và gọi vài món địa phương ở đây để ăn sáng. Vừa mới ngồi xuống thì bàn bên cạnh có người cũng ngồi vào, trông khá lôi thôi. Người đó dùng giọng địa phương để nói chuyện, tôi nghe không hiểu lắm, đại khái là muốn gọi một phần giống của chúng tôi.