....
Chỉ một thời gian ngắn sau, Lưu Vỹ Cường đã xuất hiện một lần nữa. Dựa theo thời gian hắn biến mất, có thể suy đoán rằng hắn đã trốn ra ngoại ô Tần An. Hơn nữa Trương Siêu nói có người bước vào căn biệt thự đã bị xác định kia. Đúng vậy thật, có những hai người cùng bước vào, nói rồi Trương Siêu lại coi camera giám sát, tôi thấy đó là một tên đàn ông và một người phụ nữ. Đó là Lưu Vỹ Cường sau khi đã dị dung, còn người phụ nữ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đấy không thể nhận diện, bởi vì cô ta đã quấn kín cả người. Tôi hỏi Trương Siêu có ai đi ra không? Trương Siêu nói rằng sau khi lại dị dung thì Lưu Vỹ Cường đã bước ra.
Nghe xong tôi và Trần Du liếc nhìn nhau " Chúng ta hãy đến biệt thự, chắc chắn là đã có vấn đề bên trong " Khi chúng tôi chuẩn bị xong và đã sẵn sàng lên đường, chú Công muốn đi cùng nhưng chúng tôi không đồng ý. Không có lý do gì để chú ấy phải đi cùng, thâm chí ông ấy còn có thể trở thành gánh nặng cản đường. Trương Siêu nói rằng có thể đi cùng với chúng tôi. Thực tế là nếu hắn không đồng ý đi cùng thì cũng sẽ bị chúng tôi lôi theo. Nếu chúng tôi không muốn bị bắt lại thì bắt buộc phải có sự hỗ trợ kỹ thuật của Trương Siêu.
Mục đích chính của tôi là tìm hiểu chuyện gì xảy ra trong biệt thự, thế nên chúng tôi chỉ ăn qua loa rồi lên xe. Trước khi xuất phát, Trường Siêu đã bỏ vào xe một cái máy quái dị. Theo như hắn nói thì nó được chế tạo dựa theo lý thuyết và có thể sử dụng để bắt ma. Nhưng anh ta còn chưa gặp ma bao giờ mà, lý thuyết vẫn là lý thuyết thôi. Mặc dù Trương Siêu đúng là thiên tài, nhưng trong mắt tôi cái dụng cụ đó mà có thể bắt ma gì chứ ...... tôi chỉ cười thầm.
Sau hơn 2 giờ lái xe chúng tôi đến biệt thự. Trương Siêu quan sát một lúc rồi chuẩn bị tiến vào, nhưng anh ta dừng lại. Bởi vì chúng tôi phải thông báo trước với chủ sở hữu thì mới được vào khu biệt thự này. Bất lực ..... tôi đành phải gọi điện cầu cứu chú Công. May mắn thay, chú ấy đã gọi được cho Thi Tiến Lâm ( bố Thi Lệ ), hắn cũng có bất động sản ở đây, nên chúng tôi đã thuận lợi tiến vào khu này.
Chúng tôi nhanh chóng tìm được căn biệt thự mà Trương Siêu nói, hắn ta bảo chúng tôi ra khỏi xe và cầm máy tính bảng một lúc lâu, sau đó bảo chúng tôi đã có thể vào. Trương Siêu kêu chúng tôi giúp hắn mang dụng cụ bắt ma cồng kềnh của hắn di chuyển đến trước cánh cửa. Khóa trên cửa là khóa thông minh, đối với tôi và Trần Du thì quả thật hóc búa. Nhưng đối với Trương Siêu thì chỉ đơn giản như mở 1 cánh cửa bình thường ở nhà. Chắn chắn rằng hắn sẽ mở được cánh cửa, Trương Siêu cắm cáp dữ liệu vào và kết nối với máy tính bảng của mình sau đó ấn nút. Một vài âm thanh của ổ khóa thông minh kêu lên, sau đó là tiếng khóa mở. Cửa đã được mở, mặc dù đang là ban ngày nhưng bên trong lại rất tối ......
Con người luôn có một nỗi sợ hãi khó giải thích được với bóng đêm,và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi nhanh chóng lấy cái đèn pin ra, chiếu vào trong rồi từ từ tiến lên. Sau khi vào trong, tôi cảm thấy sởn gai ốc, toàn thân không ngừng run lên, tình huống này rõ ràng là có vấn đề, tôi thực sự sợ hãi và bất an. Tôi quay ngoắt lại nhìn Trương Siêu vì hắn ta đã bật hết đèn bên trong lên...... Trần Du vội vàng hỏi hắn đang định làm gì ? Thấy chúng tôi lo lắng Trương Siêu hỏi "Có chuyện gì sao? Có vấn đề gì à ? "
"Cậu không sợ đánh rắn động cỏ à ? " Trần Du nói.
"Yên tâm đi, sẽ không có ai đến đây cả đâu...... nếu cậu soi đèn pin mà nhìn thấy gì thì sẽ không ngất đi đấy chứ ?" Trương Siêu nghiêm túc nói. Sau khi nghe hắn nói, tôi nhếch mép cười. Có vẻ như hắn nói đúng. Quan sát biệt thự này, tôi thấy rằng kiểu trang trí ở đây khá đồng nhất, đều thể hiện được sự giàu đó của chủ nhân. Mặc dù tôi linh cảm có một linh hồn tà ác ở đây, nhưng thời điểm này chúng tôi vẫn chưa tìm thấy sự tồn tại của nó. Lúc này thì Trương Siêu đang mày mò thiết bị bắt ma của hắn. Trần Du và tôi cũng không làm phiền hắn ta, nhưng tầng 1 này ngoại trừ không khí u ám thì mọi chuyện vẫn bình thường. Sau khi tra xét xong tầng 1 thì chúng tôi tiến lên tầng 2. Âm khí ở tầng 2 rõ ràng còn ít hơn cả tầng 1, mọi thứ cũng đều ổn. Cảm thấy không thu hoạch được gì ở đây, chúng tôi nhăn nhó đi xuống dưới, quan sát lại tầng 1, tôi phát hiện ra rằng âm khí ở đây phát ra từ mặt đất. Quan sát kỹ lưỡng, tôi phát hiện có một quy luật ở đây, âm khí mạnh ở tầng 1 và càng lên cao thì âm khí càng suy yếu.
Sau khi nhận thấy điều này, tôi tự lẩm bẩm "Chẳng lẽ có 1 mật thất bên dưới ?" Nghe tôi suy đoán, Trần Du ngệch ra, hắn bảo rằng rất có thể, nhưng sau một vòng kiểm tra thì vẫn không tìm thấy lối xuống mật thất. Lúc này, tôi vô thức nhìn sang Trương Siêu trong khi hắn vẫn đang mày mò thiết bị bắt ma của mình. Trương Siêu nói với chúng tôi "Đi sang phòng ngủ bên cạnh xem sao !" Tôi nhìn Trương Siêu một lúc rồi hỏi hắn có ý gì. Trương Siêu bảo chúng tôi cứ làm theo, sau đó lại loay hoay với cái máy bắt ma của mình.
Tôi và Trần Du nhìn nhau rồi đi đến phòng ngủ chính, mở 1 trong những cái tủ quần áo nhưng nó hoàn toàn trống rỗng. Trần Du cố thử đầy cái tủ, hết đẩy sang đông lại đẩy sang tây...."Cạch..." thật bất ngờ, nó thực sự đã dịch chuyển !
Một cánh cửa lập tức xuất hiện .... Cánh cửa này rất quái dị, nó được chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhưng nhìn từ xa thì hoa văn đó trông như một quái vật đang há miệng. Tôi đẩy nhẹ, nhưng cánh cửa này đã bị khóa, đẩy mạnh thêm lần nữa, vẫn không xoay chuyển. Nhưng thật lạ, lỗ khóa này rất giống lỗ khóa trong nhà của Lưu Vỹ Cường !
Cầu mong sự may mắn, tôi nhét chìa khóa vào, kèm với một cú vặn nhẹ ... cánh cửa lại một lần nữa được mở ra. Khi cánh cửa được mở ra, có một cầu thang dài dẫn xuống bên dưới mật thất, một luồng khí lạnh ập thẳng vào tôi, tôi bật đèn pin và tiến về đằng trước. Mặc dù cầu thang gỗ này rất chắc chắn, nhưng nó vẫn phát ra tiếng kêu, càng đi xuống, càng cảm thấy âm khí vô cùng mạnh.
Sau khi xuống cầu thang, cảm thấy như có một sự im lặng chết chóc đang bao trùm nơi đây, có lẽ vì nhiệt độ quá thấp nên tôi vô thức rùng mình. Bên dưới là một nơi tương tự như hiên nhà, khi bước đến tôi nghe thấy một tiếng gầm nhẹ. Tiếng gầm làm tôi giật mình, tôi cúi xuống và nhìn bên trong, với chiếc đèn pin tôi lập tức nhìn thấy một người đang đứng cách chúng tôi không xa !
Tôi sợ hãi lùi lại vài bước "Tôi đang đi, cậu làm gì vậy hả?" Trần Du khẽ lên tiếng.
"Có ......... có ......... ai đó " Tôi nuốt nước bọt nói với Trần Du. Nghe tôi nói, Trần Du lấy đèn pin rồi chiếu vào ..... Hình ảnh này, cuối cùng cũng nhìn rõ đó là một phụ nữ.
Trần Du chửi thầm " Mẹ nhà nó !" Bởi vì hình ảnh chúng tôi đang thấy lúc này chính là một người phụ nữ đang bị treo lên, trên người mặc một chiếc váy đỏ sẫm, bị treo bằng một sợi dây đỏ, đầu thì nghẻo sang một bên nên tóc đã che đi khuôn mặt cô ta! Tôi thực sự không thể nhìn rõ mặt cô ta trông như thế nào.....
Chúng tôi soi đèn vào cái xác một lúc và phát hiện ra tiếng gầm ban nãy không phát ra từ cái xác này. Ngay khi chúng tôi định xem kỹ hơn, thì đột nhiên phát hiện có một đôi mắt màu xanh lá ngay cạnh lối vào đang nhìn chằm chằm chúng tôi lúc này....... Cơ thể tôi cứng ngắt, từ đôi mắt xanh đó phát ra tiếng gầm thật dài. Khi chúng tôi lấy đèn pin soi về phía đấy, thì thấy đó là một con chó cao ngang bụng người, nhìn nó rất kinh tởm, lông trên cơ thể nó đã bị cạo sạch. Đôi mắt của nó rất hung tợn, màu xanh trên mắt nó cũng không giống những con chó bình thường. Lúc này, nó đang cúi đầu cười toe toét với chúng tôi, nước dãi thỉnh thoảng lại rơi xuống đất. Và ........ và ...... điều đáng sợ nhất là nó không có buộc dây xích. Nhìn ánh mắt của nó giống như nó có thể xông vào tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào !
Lúc này, Trần Du hoàn toàn đứng bất động, một con chó có kích thước như vậy mà nhảy lên thì hắn sẽ bị xé xác cmn mất.....
"Cái đó........ này ........ Chung Xuyênnnn......