....
Tôi bất giác nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ này, khuôn mặt của bà ta giống như của Thúy Phân, cũng là một tướng mạo của một người sắp chết, tuy nhiên không thấy dấu hiệu của ma quỷ ẩn trong đó. Tôi đưa mắt đảo quanh căn phòng. Trần Du lúc này cũng lấy ra một chiếc la bàn sau đó tính toán, nhưng dường như cả hai chúng tôi đều không thấy có gì lạ ở đây.
Lúc này, Trần Du không thể không hỏi Cao Lai Tử "Cao tiên sinh, các người đang nói gì vậy?"
Sắc mặt của Cao Lai Tử rất kém. Ông ta bảo chúng tôi rằng lão thái thái nói vị thần núi kia bắt bà ta phải chết vào tối nay.
"Lão thái thái. Người có hình xăm trên mặt?" Tôi hỏi Cao Lai Tử. Ông ta gật đầu với tôi, tôi hỏi, Khưu Thục Tĩnh là ai. Cao Lai Tử ngạc nhiên nhìn tôi, rồi hỏi tôi làm sao biết. Tôi chỉ vào những chữ viết trên mặt đất.
Cao Lai Tử nói Khưu Thục Tĩnh chính là lão thái thái. "Không phải lão thái thái nói có thể giao tiếp với thần núi? Làm sao thần núi có thể giết bà ta được?" Tôi hơi khó hiểu.
Cao Lai Tử cũng hoàn toàn mờ mịt, thì thầm với tôi "Chung tiên sinh, bà ta điên rồi nói lung tung. Chúng ta có thể nghe chuyện này, nhưng cũng không nên tin nó là thật."
Sau khi nghe những lời của Cao Lai Tử, tôi chắc hẳn ông ta vẫn còn đang giấu diếm điều gì đó. Ở đây quan sát khá lâu nhưng chúng tôi không có khám phá nào khác. Cao Lai Tử đưa chúng tôi đến gặp một vài người điên khác trong thôn. Tất cả bọn họ đều có những hành động giống như người phụ nữ vừa nãy, và họ đều lẩm bẩm rằng vị thần núi muốn mạng của Khưu Thục Tĩnh, Khưu Thục Tĩnh sẽ phải chết. Tuy nhiên có một điều khẳng định là không ai trong số bọn họ bị quỷ nhập và đều không có thứ gì bẩn trong nhà. Nếu một người nói lão thái thái Khưu Thục Tĩnh kia sẽ chết, có lẽ là vô nghĩa. Nhưng những người điên mà chúng tôi đến thăm đều có cùng một triệu chứng, cùng một phản ứng và thậm chí là cùng một từ ngữ. Có thể họ thông đồng với nhau. Hoặc thần núi thực sự nói với họ. Nhưng bất kể điều gì xảy ra, đêm nay đều có chuyện để nói. Bởi vì nếu họ thông đồng để diễn, thì diễn xuất này thực sự có thể đạt giải Oscar. Nhưng sự tồn tại của thần núi là gì? Tôi nghĩ nó chỉ là niềm tin hoặc ảo giác của người trong thôn. Bởi nếu có sự hiện diện mạnh mẽ như vậy, xã hội này đã loạn từ lâu. Cứ như vậy, sau khi chúng tôi bước ra từ nhà người điên cuối cùng, tôi nghĩ chúng tôi cần thêm nhiều manh mối, nhưng tôi không hy vọng nó sẽ ngày càng rối hơn.
Tôi nói với Cao Lai Tử "Lai tiên sinh, ông có biết thầy pháp kia, chính là lão thái thái của các người có chị hay em gái không? "
Cao Lai Tử cười ngượng sau khi nghe những lời của tôi, và sau đó nói với tôi "Vị tiểu sư phụ này, tôi không phải họ Lai. Tôi họ Cao, Lai Tử là biệt danh mà dân làng đã gọi từ nhỏ, bây giờ họ đã quen với nó "
Tôi ngượng ngùng. Nghe họ gọi là Lai Tử, tôi cũng thuận miệng gọi theo. Cao Lai Tử nói rằng điều này ông ta không biết, không một ai biết thân thế của Khưu Thục Tĩnh. Ông ta cũng chỉ nghe từ cha mình nói Khưu Thục Tĩnh được cứu trong nạn đói trước đó. Người dân trong làng đưa bà ta vào. Bà ta có một vài bản lĩnh nên sống ở đây vài chục năm rồi. Không ai biết quá khứ của Khưu Thục Tĩnh khi còn ở bên ngoài. Tôi tiếp tục hỏi Cao Lai Tử, ở đây có tập tục xăm mặt hay không. Cao Lai Tử lắc đầu nói không, trên thực tế Khưu Thục Tĩnh đã xăm trước khi đến rồi.
Nghe Lai Tử nói, tôi đột nhiên cảm thấy Khưu Thục Trinh và Khưu Thục Tĩnh này liệu có quan hệ huyết thống, không thể nào có sự trùng hợp như vậy. Trần Du bảo chúng tôi im lặng, quay lại kiểm tra Lão thái thái kia trước, liệu bà ta có xảy ra chuyện gì không. Sau khi nghe Trần Du nói, tôi bảo anh ta đừng có mở miệng quạ ra nữa. Cao Lai Tử nói những gì Trần Du lo lắng cũng có thể lắm. Vì vậy, chúng tôi vội vã đến ngôi nhà gỗ của Cát Đức Thăng . Rất nhiều người đã tập trung trước ngôi nhà gỗ này, có hơn 20 thanh niên, một số người tụ lại trò chuyện còn một số người chơi bài ở cửa.
Cao Lai Tử nói với chúng tôi hãy đợi ở ngoài. Bời vì lão thái thái không hài lòng với sự xuất hiện của chúng tôi. Một mình Cao Lai Tử bước đến và gõ cửa. Nhưng dường như bên trong không có bất kỳ phản ứng nào.
"Lão thái thái tôi có vài chuyện muốn thương lượng với người." Lúc này Cao Lai Tử hét vào cửa. Nhưng bên trong vẫn không động tĩnh. Những người giữ cửa ở đây đã tiến tới và nói với Cao Lai Tử "Anh Lai anh vào đi. Có lẽ lão thái thái đã ngủ rồi "
Cao Lai Tử cũng nghĩ vậy, sau khi gõ không ai đáp lại hắn ta đẩy cửa tiến vào.
Tuy nhiên, Khi Cao Lai Tử bước vào, đột nhiên hét lên, rồi nhanh chóng lùi ra ngoài.
Nghe tiếng hét thảm thiết, mọi người hỏi Cao Lai Tử chuyện gì đã xảy ra nhưng không ai dám đi lên để xem .
Cao Lại Tử lúc này đang run rẩy, mỡ trên khuôn mặt ông ta đồng thời rung theo trông rất xấu xí. Hắn lắp bắp nói "Chết rồi! Người ...chết rồi"
Nghe những lời của Lai Tử ,Trần Du và tôi nhanh chóng gạt đám đông và bước về phía trước. Cảnh bên trong khiến chúng tôi hít một hơi lạnh. Tôi thấy lão thái thái treo cổ trên trần nhà, quần áo bị lột sạch. Đôi mắt của bà ta trợn ngược, lưỡi thè dài ra? Một chữ "tử" được khắc trên mặt. Thấy chúng tôi tiến đến. Một số thanh niên cũng can đảm bước thẳng vào. Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, họ trực tiếp mềm nhũn chân và ngồi thẳng xuống đất.
"Hai ...hai ...vị ..tiên sinh đi xem xem trưởng thôn còn sống không" Cao Lai tử nói với chúng tôi bằng khuôn mặt tái nhợt.
Nghe vậy mọi người cũng làm theo. Bởi vì theo lời nguyền của thần núi, chỉ sau khi trưởng thôn Cát Đức Thăng qua đời, ngôi làng mới bắt đầu có sự chết chóc. Lão thái thái Khưu Thục Tĩnh này chết, điều đó có nghĩa trưởng thôn Cát Đức Thăng kia cũng đã chết.
Trần Du và tôi liền gật đầu, tôi định đi, nhưng Trần Du anh ta bảo hãy làm theo anh ta "Tay anh chưa hồi phục lại hòan toàn, đứng đằng sau tôi đi"
Trần Du trực tiếp vén tóc mái lên. Sau đó, cảnh giác nhìn về thi thể của lão thái thái. Bởi vì cái chết của bà ta quá lạ, Trần Du sợ rằng bà ta đột nhiên bật dậy. Đầu tiên Trần Du đến bên cạnh thi thể, anh ta chọc chọc một vài lần để xem xem bà ta chết thật hay không. Sau đó chúng tôi nhìn về phía chiếc giường. Trưởng làng nằm đó khẽ nheo mắt, không biết đã chết hay còn sống.
Trần Du đang muốn đưa tay về phía Cát Đức Thăng để kiểm tra xem ông ta còn thở hay không. Nhưng ngay khi bàn tay của Trần Du duỗi ra, ông lão đột nhiên mở mắt ra và nhìn về vị trí phía sau tôi. Đây hẳn phải là một cú sốc lớn đối với Trần Du. Anh ta vừa lùi lại vừa khấn. Tôi vô thức dõi theo hướng trưởng thôn nhìn về sau lưng mình, hướng vào cơ thể của lão thái thái.
Lúc này, da đầu tê dại một lúc, tôi thấy ba chữ "Cao Hữu Cường" được khắc trên lưng bà ta bằng một con dao.
"Cao Hữu Cường là ai?" tôi hỏi. Mọi người nhìn Cao Lai Tử.
Cao Lai Tử nhìn chúng tôi với khuôn mặt hoảng loạn "Tôi... Tôi là Cao Hữu Cường "
Tôi thấy không ổn lắm, liền chỉ vào lưng lão thái thái và ra hiệu cho mọi người đến xem. Cao Hữu Cường cùng nhóm thanh niên ngay lập tức tập trung lại.
"Ý gì đây? Cao Lai Tử, tên của anh được khắc trên lưng của lão thái thái, sẽ không phải là anh chứ?" Tôi không biết lúc này là ai nói.
"Chết tiệt, ngươi không có mắt à? Lão Tử, làm sao có thể giết người ngay bây giờ? Trong số các ngươi ai vừa mới vào đây ??" Cao Lai Tử gắt lên. Mọi người đồng thanh và nói rằng sau khi chúng tôi rời đi, không ai đi vào. Tất cả lại nhìn về phía Cao Lai Tử với ánh mắt nghi hoặc. Cao Lai Tử sốt ruột giải thích với mọi người. Nhưng bọn họ dường như không nghe, nhất trí cho rằng Cao Lai Tử đã giết lão thái thái.
Tôi nhìn về phía căn phòng, không thấy chút âm khí nào, không phải do ma quỷ gây ra, chỉ có thể nói là do người làm mà thôi. Cao Lai Tử gần như được loại khỏi danh sách khả nghi bởi vì từ đầu đến cuối, ông ta luôn ở cùng chúng tôi.
"Đồ không có mắt, tại sao tôi lại phải giết bà ta. Tôi có thù oán gì với bà ta. Tôi giết bà ta làm chó gì? tôi được lợi gì không?" Cao Lai Tử tức giận nói.
Sau khi bị ông ta mắng, những người này sững sờ, rồi thì thầm với nhau, rõ ràng không tin lời Cao Lai Tử vừa nói.
"Đừng ồn ào, không phải Cao Hữu Cường" Một giọng nói vang lên ở cửa .Chúng tôi liền nhìn về phía cửa và thấy một người đàn ông trung niên đứng đó, theo sau ông ta là một nhóm người trong thôn.