Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
.....
Trần Du đi đằng trước, bước tới cửa, sau đó vô thức muốn bật đèn. Nhưng nguồn điện trong phòng dường như đã bị cắt, không có cách nào khiến đèn sáng. Trần Du soi đèn flash điện thoại của mình vào bên trong cửa hàng. Ngoại trừ mùi hôi thối nồng nặc, không có gì lạ trong cửa hàng!
"Chú Công? Chú Công?" Trần Du cũng cảm thấy có gì đó không ổn, hét lên vài lần, sau đó trực tiếp vén tóc mái lên. Tôi cũng mở mắt âm dương của mình. Căn phòng này tràn ngập oan hồn. Những oan hồn này xuất hiện từ phòng của chú Công. Mặc dù trong đầu tôi đã nghĩ tới chuỵên tệ nhất có thể xảy ra, nhưng thực sự tôi vẫn không muốn tin vào suy nghĩ đó.
Trần Du nhanh chóng bước đến cửa phòng của chú Công. Cánh cửa phòng của ông ấy khép hờ, có một chút ánh sáng le lói lọt ra ngoài.
Càng bước gần tới cửa, mùi hôi thối ấy lại càng trở nên nặng nề hơn. Trần Du khẽ gọi tên chú Công, nhưng đáp lại anh ta vẫn là khoảng không im ắng.
"Tôi đi trước." Tôi liếc nhìn Trần Du, rồi nhẹ nhàng mở cửa. Tình cảm của Trần Du dành cho chú Công thậm chí còn mạnh mẽ hơn tôi. Rốt cuộc, chú Công và sư phụ của Trần Du là huynh đệ, và mối quan hệ giữa họ sẽ thân thiết hơn là tôi. Đừng thấy họ luôn cãi nhau mà nghĩ họ ghét nhau, tới lúc hoạn nạn, họ lại quan tâm nhau tới kì lạ. Cánh cửa được mở ra. Bên trong căn phòng này không máu me kinh tởm như tôi tưởng.
Tuy nhiên, toàn bộ căn phòng giờ đây trông hoàn toàn kỳ lạ, nhiệt độ trong phòng rất thấp và máy điều hòa trong phòng cũng đang chạy. Có một vài ngọn nến trắng được thắp ở bốn góc phòng. Bên cạnh những cây nến này có một lư hương và một vật trang trí nhỏ. Vì căn phòng quá tối nên tôi không thể nhìn rõ những vật trang trí lúc này. Lúc này trong phòng, màn hình chiếu vẫn đang chiếu lên tường.
Trần Du lôi điện thọai ra và chụp ảnh mọi thứ trong căn phòng, cuối cùng dừng lại ở phía chiếc giường. Cái chăn thường ở trên giường bây giờ đã được thay thế bằng một cái chăn lớn màu đỏ, trông có vẻ như bên trong chăn có một người.
Hoàng Tử nhanh chóng nói với chúng tôi "Chung Xuyên, Trần Du, uống viên thuốc này ngay bây giờ đi."
Hoàng Tử vừa nói, vừa lôi ra cho chúng tôi những lọ thuốc nhỏ, trong mỗi lọ thuốc có 1 viên thuốc màu đỏ. Thấy chúng tôi có vẻ như chưa hiểu chuyện gì, Hoàng Tử không nói nhiều, cầm viên thuốc nuốt xuống. Nhìn thấy Hoàng Tử đã uống thuốc, chúng tôi cũng không ngần ngại cầm lấy viên thuốc và uống ngay lập tức. Hoàng Tử ở bên cạnh nói với chúng tôi "Mùi chúng ta ngửi thấy là từ những lư hương ở góc phòng. Nếu tôi đúng thì đây có lẽ là thực hồn hương."
"Thực hồn hương? Đó là cái gì vậy?" Tôi chưa kịp hỏi, Trần Du đã tranh lấy. Hoàng Tử giải thích cái thứ gọi là Thực hồn hương ấy dùng để đoạt hồn và dưỡng thi.
Người bình thường khi ngửi thấy mùi của thực hồn hương sẽ bị nó đầu độc bằng mùi. Chất độc này sẽ thấm sâu vào gan tủy, rất khó để phát hiện. Một khi chất độc phát tác, không có cách nào cứu chữa. Sau khi người đó chết, linh hồn của họ sẽ được hấp thụ trực tiếp vào thi thể.
Sau khi nghe Hoàng Tử nói, tôi không thể không rùng mình. Nếu tôi không đưa Hoàng Tử đến đây, tôi sợ rằng cả tôi và Trần Du đều sẽ bỏ mạng.
Trần Du vô thức nhìn cái giường, nói với Hoàng Tử "Cái đó. Có một cái xác trong chăn phải không?"
Hoàng Tử khẽ gật đầu, nói chắc chắn là vậy. Vì loại thực hồn hương này vẫn còn đang trong giai đoạn đầu, vì nếu luyện xác đã hoàn thành thì thực hồn hương sẽ không còn mùi nữa. Vậy nên bây giờ nó đang trong giai đoạn phát triển. Bây giờ thứ trên giường gần như chắc chắn là một xác chết. Tôi thật sự không muốn đoán bên trong là ai nữa. Khuôn mặt của Trần Du bắt đầu nhăn nhó, đôi mắt bắt đầu hơi ửng đỏ. Nhìn Trần Du như vậy, tôi không kìm lòng được, liền kéo tay hắn ta
"Trần Du, cùng đến đó xem..." Tôi nhìn Trần Du và nói. Lúc này, tay của Trần Du rất lạnh. Cậu ta là một đứa trẻ mồ côi. Sư phụ của cậu ta có lẽ chính là người thân duy nhất của cậu. Sau đó chúng tôi gặp chú Công, cậu ấy coi chú Công và tôi không khác gì một người thân thích, một vị tiền bối. Đối với một người thiếu thốn tình cảm từ bé như Trần Du, cậu ta sẽ thực sự rất trân trọng những tình cảm này.
Trần Du lúc này toàn thân không ngừng run rẩy. Trông hắn ta như thế này, tôi cũng đủ hiểu trong lòng hắn ta, chú Công quan trọng tới mức nào.
Cậu ta gật đầu, nói 2 chữ "Thận trọng" với tôi. Tôi đi về phía giường của chú Công. Có một cái xác ở trong đó, chắc chắn rồi. Dấu hỏi đặt ra duy nhất bây giờ là: cái xác này là ai.
Chân tôi nặng như chì, mỗi bước đi đều rất nặng nề. Càng bước tới gần giường, mùi xác chết hôi thối và mùi máu tanh lại càng nồng nặc đến kinh tởm. Hai tay tôi thận trọng kéo chiếc chăn ra. Có một lớp dịch nhầy dính trên chăn. Tôi thật sự đã biết nó là cái gì rồi.
Tuy nhiên, thời điểm này, tốt nhất không nên nghĩ nhiều thì hơn. Tôi mạnh tay kéo thẳng cái chăn ra. Cảnh tượng trước mặt khiến tôi dường như nghẹn lại.
"Chung Xuyên, sao rồi? Sao rồi??? Có phải chú Công không? Phải chú Công không?" Giọng nói của Trần Du trở nên căng thẳng. Nhìn cảnh tượng trước mặt vào lúc này, đầu tôi như tê dại, cảm giác như bị ai đó vứt vào vạc dầu sôi.
"Tôi..tôi..cũng...tôi cũng không rõ nữa..?" Tôi lắp bắp trả lời.
"Cậu không rõ?" Rõ ràng với câu trả lời của tôi, Trần Du hoàn toàn không thể bình tĩnh được, bước về phía tôi.
Nhưng cảnh tượng trước mặt hắn ta rõ ràng là làm hắn sợ "Đây.. đây.. Đứa khốn nào đã làm cái trò này???"
"Các cậu đã gây thù với ai hay sao?" Hoàng Tử hỏi, giọng không giấu nổi sự sợ hãi. Nằm trên giường trước mặt tôi là một người có thân hình mập mạp, nhưng đầu đã bị cắt đứt. Máu đỏ thấm đẫm vào ga giường. Điều đáng sợ nhất là sau khi cắt đầu của người này, tên sát nhân kinh tởm kia đã thay vào đó bằng một cái đầu lợn.
Mặc dù tôi và Trần Du không nói gì với nhau, nhưng chúng tôi đều không ngu ngốc. Cái xác trước mặt chúng tôi với thân hình như vậy, cả Tần An này chắc chắn không thể lẫn được với ai. Chúng tôi đều biết đây là chú Công, nhưng không ai trong chúng tôi muốn thừa nhận. Cả người Trần Du run lên bần bật, khóe mắt cậu ta đỏ hoe rưng rưng, bàn tay siết chặt lại tới run rẩy.
Trần Du thỉnh thoảng lại như rít lên qua kẽ răng "Ai đã làm chuyện này là đứa khốn nạn nào đã làm chuyện này???!!!"
Cơn giận trong tôi không ít hơn Trần Du là bao. Kể từ ngày chúng tôi ở nhà chú Công, chú ấy đã tiếp đón và chăm sóc chúng tôi rất cẩn thận. Tôi đã coi chú ấy như người thân của mình bấy lâu nay.
Nhìn Trần Du, cả tôi và cậu ta có vẻ đều không thể hiểu được tại sao kẻ giết chú Công lại làm chuyện như vậy? Giết chú Công và thay đầu chú ấy bằng đầu lợn. Nếu làm như vậy chỉ để làm nhục chú Công thì hắn thật sự rảnh lắm rồi.
Từ những lời mà Hoàng Tử nói vừa nãy, có vẻ như cậu ta biết những kẻ có liên quan tới chuyện này. Tôi muốn quay lại và hỏi Hoàng Tử, nhưng tôi nhận ra Hoàng Tử đã không còn đứng đó nữa. Tôi quay đi nhìn quanh phòng thì thấy Hoàng Tử đang ngồi xổm bên cạnh một bức tường, chăm chăm nhìn vào gỗ đàn hương trong lư hương và các đồ trang trí nhỏ ở bên cạnh. Trông Hoàng Tử như vẻ đã tìm được thứ gì đó.
Tôi nhanh chóng đi đến bên Hoàng Tử, sau đó hỏi cậu ta "Cậu có tìm thấy gì không?"
Nhưng trước khi Hoàng Tử mở lời với tôi, mắt tôi bị thu hút bởi một con rối bên cạnh lư hương. Con rối này bị quấn chặt bởi xiềng xích. Trông con rối bây giờ thật sự rất giống với hình xăm trên ngực của tôi. Hoàng Tử liếc nhìn tôi. Da đầu tôi lại bắt đầu tê dại. Đó là Già Tỏa.
"Cậu có phát hiện gì không?" Tôi nhìn Hoàng Tử, trông cậu ta không ổn cho lắm.
Cậu ta gật đầu với tôi, nói rằng cái xác này được luyện thành súc thi, sau đó kết hợp với thực hồn hương sẽ tạo được một cái xác người có bản năng của động vật. Đặc biệt ở chỗ nó sẽ cực kỳ hung dữ. Nhưng rất ít người sử dụng động vật không hung dữ để luyện thi.
"Súc thi lợn, có gì đặc biệt không? "Tôi hỏi Hoàng Tử.
"Sau khi lợn chết rồi đi xuống minh giới, nó sẽ có một cái tên mới là thực hồn thú. Sau khi nó luyện thành một súc thi, khả năng của nó là gì thì tôi không cần phải nói nữa." Lần này, đột nhiên ở đằng sau tôi, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nghe giọng nói ấy, chúng tôi vô thức nhìn về phía cửa. Tôi thấy một người phụ nữ đứng ở cửa với mái tóc dài bồng bềnh và chiếc váy trắng thướt tha. Mặc dù trong này rất tối, nhưng tôi có thể nhận ra người phụ nữ trong nháy mắt.
"Tề Linh?" Tôi nhanh chóng bước về phía trước.
Tề Linh nhìn thấy tôi, nở một nụ cười nhẹ và nói "Xin lỗi anh, Chung Xuyên, đã phải để anh đợi lâu rồi.."
"Làm thế nào mà em.." Tôi muốn hỏi Tề Linh, nhưng cô ấy lại đi thẳng vào trong, và sau đó nói với tôi "Giải quyết cái súc thi này trước đã..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK