.....
"Nhị đại thúc, cuối cùng người cũng tới rồi những người này cho rằng lão thái thái là do tôi giết. Giết người sao? Ngay cả khi tôi lấy hết can đảm của mình tôi cũng không dám. Vả lại tôi nói, tôi và lão thái thái không thù không oán, vậy tôi giết bà ta làm gì?" Cao Lai Tử đi thẳng tới người bên cạnh.
Những người trẻ vừa nói giờ cũng nói "Nhị đại thúc, mọi người xem, trên người lão thái thái viết tên Cao Hữu Cường. Dù không phải là Cao Lai Tử giết, ông ta cũng không thoát khỏi liên quan"
"Các người từng người một đều không có não phải không? Khi Cao Hữu Cường đưa các vị tiên sinh này rời đi, tôi có đi vào một lần lúc đó lão thái thái vẫn ổn, căn bản không có vấn đề gì. Sau đó, hắn và các vị tiên sinh luôn ở cùng nhau, hắn không thể có thời gian giết người được.." Lúc này người được gọi là Nhị đại thúc nói. Nhị đại thúc rõ ràng là một người có uy tín, ông ta vừa mở miệng liền không có người nói nữa.
Ông ta nói tiếp "còn ngây ra đó làm gì nhanh đi gọi người, sau đó đưa thi thể lão thái thái xuống"
Chẳng mấy chốc cả làng được gọi đến. Một số phụ nữ giúp lão thái thái mặc quần áo. Khuôn mặt Cao Hữu Cường không được tốt cho lắm, hắn nói với Nhị Đại Thúc "cảm ơn ông rất nhiều, nếu không có ông, thì đám sói mắt trắng này đã hắt nước bẩn lên người tôi, đúng rồi Nhị đại thúc , lúc đó ông đến thăm lão thái thái, bà ta có cư xử bất thường hay không, hay có nói bất cứ điều gì lạ không ..?"
Nhị đại thúc nhìn xung quanh rồi thì thầm với Cao Hữu Cường "Hữu Cường, thật ra lúc đó tôi chưa từng đến đây..."
Sau khi nghe Nhị đại thúc trả lời, Cao Hữu Cường trực tiếp hỏi tại sao Nhị thúc lại nói vậy. Ông ta nhìn Cao Hữu Cường "nếu như tôi không nói vậy, mọi người liệu có thể tha cho anh sao? hiện tại bên này mọi người đang hoang mang, thôn của chúng ta không thể loạn được. Hơn nữa tôi tin, anh không giống loại người như thế"
Những lời Nhị đại thúc nói rất hợp lí,hiện tại chỉ có người trong thôn bị xoắn thành một cục. Nhất trí đối ngoại mới có thể có cơ hội sống,tranh đấu vào thời điểm này, đó thực sự không phải là một bước đi khôn ngoan.
Cao Hữu Cường nói với Nhị thúc về tình hình những người mà chúng tôi vừa đến thăm. Sau khi nghe xong ông ta cau mày "Nếu như thực sự là thần núi làm,chúng ta không phải là chết chắc rồi sao, phải biết rằng lão thái thái là người liên lạc của thần núi, nếu như người liên lạc này chết rồi thì không có ai có thể liên lạc với thần núi"
Sau khi nghe những lời của nhị thúc khuôn mặt Cao Hữu Cường xấu xí một cách lạ thường "Vậy....ý của thần núi là ở sau lưng lão thái thái viết lên tên của tôi, anh nói xem liệu có phải người tiếp theo chết chính là tôi.?"
Nhìn vào sự hoảng loạn của Cao Lai Tử tôi nói với ông ta "Đây không phải do quỷ hại"
Cao Lai Tử nhìn tôi một lúc và nói "Nếu đây không phải là do quỷ gây ra một người đang yên lành như thế, làm sao có thể đột ngột chết"
Tôi nhìn Cao Lai Tử, hiện tại ông ta mặt vẫn hồng hào như cũ. Khuôn mặt này không phải là khuôn mặt của người sắp chết, tôi nói "ông yên tâm đi, ông không chết được đâu còn về vị thần núi ông nói , đến lúc đó chúng ta sẽ gặp họ.."
Nhị Đại Thúc lo lắng nói không được nếu như xâm phạm lãnh địa của thần núi, không chỉ chúng tôi mà toàn bộ ngôi làng sẽ không gặp may. Tôi nhìn ông ta và kiên nhẫn giải thích "Nhị đại thúc, nếu như thực sự như những điều các ông nghe nói. Vậy ông còn biện pháp gì ..."
Ông ta dường như rất kính phục các vị thần núi, nói rằng chỉ cần không xâm phạm vào lãnh thổ của thần núi thì sẽ không sao, không tùy tiện vào lãnh thổ của thần núi là được. Cao Hữu Cường liền ở giữa cười haha nói, trước tiên vượt qua tối nay đã. Còn Nhị thúc đi lo liệu hậu sự của lão thái thái. Cao Lai Tử nhìn chúng tôi bằng sự tin tưởng, để chúng tôi theo ông ta suốt 24h ,hứa sẽ trả thêm tiền cho chúng tôi.
Sau khi dân làng đến, mọi người nhanh chóng đặt lão thái thái tên Khưu Thục Tĩnh vào trong quan tài. Linh đường được bố trí bên cạnh .Tôi hơi ngạc nhiên về tốc độ của người dân ở đây. Chiếc quan tài này được chuẩn bị rất nhanh, sau đó tôi nghi rằng chiếc quan tài này hẳn là được chuẩn bị cho trưởng thôn Cát Đức Thăng, hiện tại Cát Đức Thăng tạm thời không dùng, liền để cho lão thái thái dùng vậy.
Tôi đứng cạnh quan tài, cạnh cây lớn ngoài linh đường, dựa vào cây với vẻ mặt buồn bã. Nếu chỉ là một con quỷ hại người, vấn đề trở nên thật đơn giản. Nhưng không có thứ ma quỷ nào hại người. Hiện tại bước đột phá duy nhất là thần núi, nhưng nhị đại thúc lại rất kiên quyết, chúng tôi không được phép đi đến địa phận của thần núi.
Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của chúng tôi, Cao Lai Tử cười ngượng bước đến hỏi chúng tôi có thể đi cùng ông ta đến những ngôi nhà điên không. Có thể thấy rằng Cao Lai Tử rất sợ chết. Tôi nghĩ về những người điên đã nói Khưu Thục Tĩnh sắp chết, và thực sự bà ta đã chết chúng ta có thể đến xem xem, bọn họ đưa ra lời gợi ý gì.
Lần này tôi đến nhà của những người dân bị điên,và tất cả bọn họ có vẻ rất ngu ngốc, dù chúng tôi có nói gì, họ cũng phớt lờ. Sau khi đi một lượt tất cả họ đều giống nhau. Sợ rằng có điều gì không ổn ở linh đường vì vậy chúng tôi ở lại cửa linh đường cho đến ngày hôm sau, khi trời sáng ,vẫn không có gì xảy ra.
Vì Khưu Thục Tĩnh này không có con cháu nên những người trẻ của thôn ở đây để giúp túc trực linh cữu. Cao Hữu Cường bên cạnh đưa tôi một điếu thuốc. Tôi không muốn hút, nhưng đã không ngủ cả đêm, nghĩ đến việc giảm bớt sự mệt mỏi, tôi hút một hơi, cảm giác cay sộc lên làm tôi ho dữ dội.
Lúc này Trần Du nói với tôi "Mới hút lần đầu thì hút chậm thôi. Có ổn không đấy?" Trần Du hít một hơi khói sau đó phun một vài vòng khói, nói "Tôi không thấy bất kì dấu vết nào của quỷ, tôi nghĩ rằng cái gọi là thần núi chúng ta cần phải xem xem"
Trần Du hỏi Cao Hữu Cường có thể đưa chúng tôi đến đền trên núi để xem không. Nghe chúng tôi muốn đến thần núi ông ta lắc đầu, đó là biện pháp cuối cùng, đừng thực hiện cách này.
"Vậy để xem mấy người chết nữa, các người đều sợ đi.." Trần Du nhàn nhạt nói.
Sau khi nghe Trần Du nói mặt ông ta xấu đi nói với chúng tôi rằng cần thảo luận với Nhị đại thúc. Nói xong đi về phía linh đường.
Thấy Cao Hữu Cường bước đi, Trần Du liền nói với tôi "Anh không nghi rằng lão thái thái đã chết kia có liên quan gì đến Khưu Thục Trinh?"
"Tôi không biết nhưng tôi chắc rằng Khưu Thục Tĩnh không phải là người của Gia Tỏa" tôi nói.
Trần Du hỏi tại sao tôi rất chắc chắn tôi mỉm cười, sau đó nói "Bà ta đã bị lột đồ trước đó. Không có bất kỳ kí hiệu nào trên cơ thể. Tôi có thể nhìn thấy."
Trần Du lắng nghe tôi nói, Cao Hữu Cường đi cùng với nhị đại thúc đến hỏi chúng tôi về chú Công. Nhị đại thúc này rõ ràng không tin chúng tôi lắm, tôi nói với họ sẽ gọi chú Công. Ngay lập tức Trần Du và tôi đến căn nhà gỗ nơi chú Công ở, khi bước đến cửa chúng tôi nghe thấy tiếng ngáy lớn ....!!
Đẩy cửa và phát hiện chú ấy đang nằm trên giường lúc này đang ngủ. Sau khi đánh thức chú Công dậy, và nói chuyện xảy ra đêm qua.
Cái đầu trọc của chú ấy nhìn chúng tôi rồi nói "Yên tâm đi đây chính là lúc ta biểu diễn rồi"
Nhìn chú Công với khí thế hiên ngang , bừng bừng bước qua. Nhị đại thúc thấy chú ấy tới, tỏ ra hết sức nhiệt tình. Vừa muốn nói điều gì đó,chú ấy đã giơ tay và nói "Sự tình này, tôi đều đã biết rồi.."
Nhị đại thúc vội nói "Công tiên sinh ngài có cách dập tắt cơn giận của thần núi không.."
Chú Công nheo mắt lại "Vậy anh có biết vị thần núi kia ở đâu không"
Nhị đại thúc gật đầu rồi nói "Tôi biết. Ngay phía sau của sườn núi, có một ngôi đền thần. Tuy nhiên ngọn núi là nơi của thần, nếu không có sự cho phép không ai có thể vào..."
Chú Công "Cứ để tôi lên ngôi đền, sau đó....."
Không đợi chú Công nói xong, Nhị đại thúc đã vội nói "Điều đó không thể được...không thể được...."
"Thế nào? Các anh không tin tưởng Công mỗ này sao?" chú ấy khẽ ngẩng đầu nói với khuôn mặt đầy kiêu ngạo.
Biểu cảm của vị Nhị thúc lúc này hơi xấu hổ. Dường như muốn giải thích điều gì. Nhưng một tiếng hét vang lên từ linh đường của Khưu Thục Tĩnh, một thanh niên vừa bò vừa chạy lao đến....