.....
Sau khi nghe những lời của Giám đốc Lưu nói, khuôn mặt của cảnh sát Trần đột nhiên trở nên bối rối.
"Nhưng ... " Cảnh sát Trần lúc này trông không được tốt lắm, đang định nói thêm gì đó. Nhưng Giám đốc Lưu quay sang anh ta và thì thầm gì đó, sau khi nghe xong cảnh sát Trần liếc nhìn chúng tôi rồi thôi không nói nữa. Quả thật tôi cũng rất ngưỡng mộ người cảnh sát tên Tiểu Trần này. Mới chỉ thông qua 1 lượt khẩu cung mà anh ta đã biết chúng tôi đang còn có chuyện che giấu bọn họ.
Lúc này, Giám đốc Lưu nói với chúng tôi "Ở đây không tiện nói chuyện, dù sao thì đêm nay hai cậu cũng không biết phải đi đâu, chi bằng theo tôi về trụ sở cảnh sát đi."
Nghe vậy, Trần Du nói với Giám đốc Lưu
"Giám đốc Lưu, chúng tôi không thể ở lại đồn cảnh sát. Tôi biết rằng khi nãy chúng tôi đã khai báo không thực sự đầy đủ. Nhưng ông biết đấy, những chuyện này có một số điều khiến chúng tôi không tiện nói ra được. Ông không thể bắt chúng tôi ở lại đó qua đêm. Ông đã biết chúng tôi là người như thế nào rồi còn gì !?."
Lý do khiến Trần Du lo lắng đó là nếu bị giữ lại ở đồn cảnh sát, Dịch Tinh Thần không có chúng tôi sẽ có thể gặp nguy hiểm, vả lại có lẽ tên hãm hại chú Công đang ở trong thành phố, nếu bị giam lại chắc chắn sẽ để mất dấu hắn.
Sau khi Giám đốc Lưu nghe thấy Trần Du nói vậy, ông ta cười và nói "Thế giờ cậu muốn đi đâu? Hay là chúng ta đi ăn chút gì đi."
Chúng tôi liền gật đầu, và Giám đốc Lưu không nói gì thêm nữa, bảo chúng tôi lên xe. Chúng tôi liếc nhìn nhau và sau đó nói với Giám đốc Lưu "Giám đốc Lưu, có chuyện này....."
"Có gì thì cậu cứ nói thẳng thắn" Giám đốc Lưu nói.
Trần Du nhìn Giám đốc Lưu và nói "Giám đốc Lưu, chúng tôi biết rằng ông có quy tắc làm việc của ông. Nhưng chú Công đã chết rất thảm hại. Chúng tôi đã ở cạnh ông ấy, xem ông ấy như người thân của mình. Vì vậy chúng tôi muốn ở cạnh thi thể chú ấy trong 7 ngày đầu tiên, chúng tôi muốn làm chút gì đó để an ủi ông ấy. Được không ..."
Giám đốc Lưu nghe xong, gật đầu lần nữa, rồi nói "Không sao, đây là điều tự nhiên thôi mà, tôi sẽ bảo với đội pháp y rằng đây là nhiệm vụ đặc biệt, để họ xét nghiệm nhanh nhất, có thể sẽ không mất đến ba ngày đâu. "
Sau khi Trần Du nghe những lời của Giám đốc Lưu, liền tỏ vẻ biết ơn. Sau đó, Giám đốc Lưu bảo chúng tôi lên xe. Khi chiếc xe bắt đầu đi, Giám đốc Lưu lại nói tiếp "Liệu cái chết của ông Công có liên quan đến những người của Thiên Sư Đường không. Hay có liên quan đến những kẻ đã bắt cóc các cậu lần này không?"
Trần Du nhanh chóng lắc đầu và nói "Không đâu! Vụ bắt cóc đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi"
Giám đốc Lưu nghe những lời của Trần Du, vô thức lại nhìn sang tôi. Tôi khẽ gật đầu, rồi nói "Vâng. Đó thực sự chỉ là hiểu lầm thôi. Có phải chú Công đến tìm ông không?"
Giám đốc Lưu khẽ gật đầu, rồi nói với chúng tôi "Ông Công lo lắng khi thấy các cậu mất tích. Cũng không biết có phải là chuyện riêng của Thiên Sư Đường không nữa. Thế các cậu có tìm thấy manh mối gì khác không? "
Tôi khẽ gật đầu với Giám đốc Lưu, sau đó nói "Đúng vậy, nếu như tôi đoán không nhầm. Chú Công đã bị người của Già Tỏa giết. Chắc bản hắn vẫn đang ở thành phố Tần An này"
"Già Toả???" Giám đốc Lưu hơi sững sờ.
Rõ ràng ông ta có biết đến tổ chức này. Tôi gật đầu với Giám đốc Lưu, Giám đốc Lưu nhìn tôi và nói "Nếu đã biết là như vậy sao cậu còn đến tìm cảnh sát. Cậu nên trực tiếp đến Thiên Sư Đường bẩm báo mới đúng chứ."
Tôi nhìn Giám đốc Lưu và nói "Tôi không biết phải giải thích chuyện này với ông như thế nào. Nhưng mong ông hãy cứ làm theo quy trình bình thường, việc này hãy báo cáo cho cấp trên. Nếu có bất kỳ phát hiện nào, hãy gọi cho chúng tôi trước khi hành động."
Giám đốc Lưu, sau khi nghe tôi nói liền gật đầu. Không còn thắc mắc thêm gì nữa. Chiếc xe sớm đến ngoại ô thành phố Tần, Tôi tò mò hỏi Giám đốc Lưu "ông định đưa chúng tôi đi đâu vậy?"
Giám đốc Lưu mỉm cười, rồi nói "Yên tâm đi. Mấy tên tiểu tử các cậu, có muốn bán cũng không ai thèm mua đâu "
Nghe giám đốc Lưu nói vậy, tôi cũng an tâm hơn, không hỏi nữa. Chiếc xe lao thẳng vào một ngôi làng. Trông nó cũng không có gì đặc biết, bởi có rất nhiều ngôi làng như vậy ở thành phố Tần An này. Ngay sau đó, Giám đốc Lưu dừng lại trước một biệt thự hai tầng trong làng. Mặc dù trời đã khuya, nhưng biệt thự vẫn sáng rực. Giám đốc Lưu nhìn thấy một biểu hiện đáng ngờ trên khuôn mặt của tôi, liền nối
"Đừng quá lo lắng. Đây là nhà của tôi, các cậu cứ ở lại đây hôm nay." Ra là giám đốc Lưu đi một vòng như vậy là để đưa chúng tôi về nhà ông ấy.
Giám đốc Lưu trực tiếp lái xe vào cổng, đến cổng thì cửa tự động mở ra. Tôi thấy một người phụ nữ trung niên không xinh nhưng trông cũng rất ưa nhìn đứng ở cửa "Lão Lưu, ông về rồi."
Giám đốc Lưu gật đầu nhẹ và nói "Vài ngày gần đây có gì khó khăn không?"
Giám đốc Lưu sau đó giới thiệu cho chúng tôi biết, thì ra người phụ nữ này là vợ của Giám đốc Lưu.
Đi vào Căn phòng, có thể thấy trang trí bên trong không sang trọng lắm, kiểu giống như trang trí tự làm. Nhưng vẫn có thể thấy đó là một gia đình có điều kiện. Vợ giám đốc Lưu đã chuẩn bị một bàn ăn rất nhiều món. Điều này khiến chúng tôi có chút ngại ngùng.
Nhưng mọi người đã sẵn sàng, nên chúng tôi cũng không khách sáo nữa. Mặc dù, tâm trạng lúc này không được tốt. Tuy nhiên, cả Trần Du và tôi đều hiểu rằng, buồn bã lúc này không thể giúp ích được gì. Chúng tôi phải tự cổ vũ mình để trả thù cho chú Công.
Trong bữa tối, Giám đốc Lưu nói với chúng tôi rằng chú Công đã đến tìm ông ấy vào ngày hôm qua. Để hỏi về tôi và Trần Du. Thật không ngờ rằng, chỉ mới một ngày mà âm dương cách biệt rồi. Nhắc đến Chú Công. Tôi và Trần Du lại không thể nào vui được.
Giám đốc Lưu cũng nhìn chúng tôi, nói "Các cậu cứ yên tâm rằng miễn là người đó vẫn ở Tần An, ngay cả khi tôi phải đào bới xung quanh lên cũng nhất định phải tìm cho ra hắn ta."
Trần Du im lặng một lúc, rồi nói với Giám đốc Lưu "Giám đốc Lưu! Chuyện lần này, ông nhất định phải báo cáo với cấp trên."
Giám đốc Lưu đương nhiên hiểu ý nghĩ của Trần Du. Nếu đó chỉ là một vụ án hình sự bình thường, Giám đốc Lưu sẽ tất nhiên giải quyết nó. Nhưng nó lại liên quan đến tổ chức Già Tỏa. Vậy nên mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Trong bữa tối, vợ của ông Lưu rất nhiệt tình. Dường như vợ của ông ấy có điều gì đó muốn nói, nhưng lại bị chặn lại bởi đôi mắt của Giám đốc Lưu.
Cho đến sau khi ăn xong, ông ấy yêu cầu vợ sắp xếp cho chúng tôi phòng nghỉ. Hoàng Tử, người nãy giờ không nói gì, lúc này lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong túi của mình.
"Bà Lưu, viên thuốc này có thể giúp bà loại bỏ âm khí trong cơ thể. Coi như là 1 chút báo đáp của chúng tôi." Hoàng Tử đi thẳng đến vợ của giám đốc Lưu, đối mặt với bà ấy nói.
Sau khi nghe những lời của Hoàng Tử, hai vợ chồng giám đốc Lưu, và kể cả chúng tôi nữa, đã lập tức sững sờ.
"Tiểu sư phụ này là.." Giám đốc Lưu hỏi chúng tôi.
Tôi giới thiệu ngắn gọn danh tính của Hoàng Tử cho ông ấy. Sau khi tôi giới thiệu, Hoàng Tử nhìn thẳng vào mặt Giám đốc Lưu, vẻ mặt ngưng trọng một chút "Hai người biết mình đã gặp phải điều gì đó không sạch sẽ đúng không? Nếu chúng tôi không đến đây đêm nay, vợ của ông có thể sẽ nghiêm trọng hơn. Âm khí mà xâm nhập vào tinh thần, thì nhẹ nhất cũng sẽ khiến bà ấy phát điên đó."
Sau khi nghe những lời của Hoàng Tử, khuôn mặt giám đốc Lưu nhăn nhó ngay lập tức. Và vợ của giám đốc Lưu rõ ràng đã bị Hoàng Tử dọa cho, bà ta lập tức quỳ xuống đất.
"Ba vị sư phụ...ngài.. Các ngài phải cứu lấy tôi. Tôi chưa muốn chết "
Sự thay đổi đột ngột này khiến chúng tôi hơi sững sờ. Hoàng Tử bước lên đỡ bà Lưu, đồng thời nói với bà ấy "Bà Lưu, muốn cứu lấy mạng của bà, tôi sợ bà phải hỏi ý kiến hai người này, còn tôi chỉ có thể giúp làm giảm các triệu chứng nhiều nhất có thể."
Hoàng Tử nói, nhìn chúng tôi. Trần Du lập tức nhấc mái tóc của mình, để lộ đôi mắt màu xám của anh ấy, nhìn bà Lưu. Tôi cũng không chậm trễ, nhanh chóng mở mắt âm dương của mình ra kiểm tra. Điều chúng tôi thực sự làm chúng tôi ngạc nhiên. Đây không phải là ma nhập, hay trúng tà. Tôi chưa bao giờ thấy trường hợp nào như thế này. Theo những gì tôi thấy qua mắt âm dương. Bà Lưu trông không giống như một người đang sống bình thường.
Tôi nhìn Trần Du, biểu hiện của Trần Du cũng giống với tôi. Khuôn mặt của anh ấy không được tốt cho lắm, lông mày đã nhăn lại.
Sau khi kiểm tra được một lúc, Trần Du nói với Hoàng Tử "Hoàng Tử, thuốc của cậu có thực sự làm giảm được triệu chứng này không?"
Hoàng Tử tự tin gật đầu. Trần Du cho bà Lưu uống thuốc. Lúc này, bà Lưu liếc nhìn Giám đốc Lưu. Ông Lưu gần như không cân nhắc gật đầu nhanh chóng.
Sau khi uống thuốc, Bà Lưu đột nhiên hét lên. Sau đó, khuôn mặt liền đỏ ửng, hai tay ôm đầu và liên tục nắm lấy tóc của mình.
"Nhanh lên, mau giữ bà ấy lại" Hoàng Tử rõ ràng có chút ngạc nhiên trước phản ứng của bà Lưu và hét lên.
"Cái này ...? Có chuyện gì vậy? sư phụ à, liệu thuốc này có vấn đề gì không vậy." Giám đốc Lưu, người luôn rất kiên định, đã hoàn toàn hoảng loạn và hỏi Hoàng Tử.
Hoàng Tử nói với Giám đốc Lưu "Yên tâm đi. Tôi là dược sư, nhiệm vụ của tôi là cứu người, tôi không làm hại họ đâu."
Trần Du và tôi nghe thấy những lời của Hoàng Tử và vội vã đi đến bên cạnh bà Lưu, cố gắng kiểm soát tay chân của bà Lưu.
Tuy nhiên, sau khi chạm vào bà Lưu, tôi liền cảm thấy đầu ngứa ran, da gà bắt đầu nổi lên.