.....
Sau khi nghe những lời của Khưu Thục Tĩnh, tôi hơi sững sờ. Rồi tôi nói với bà ta
"Tôi có thể giúp gì cho người dân làng Dương Câu nữa ..."
Sau khi nghe những lời của tôi, Khưu Thục Tĩnh sau đó nói với tôi "Cậu có biết người phụ nữ nào tên Lý Thúy Phân không?"
Nghe Khưu Thục Tĩnh nói về người phụ nữ tên Lý Thúy Phân này một lần nữa, ngay lập tức khiến tôi có linh cảm xấu. Bởi vì từ khi Lý Thúy Phân chạy đến ngôi đền phía sau núi,đến giờ vẫn không có tin tức gì. Vốn dĩ tôi muốn hỏi Lý Linh San rằng Lý Thúy Phân đang ở đâu. Nhưng vì nhiều lý do. Nên cũng chưa có cơ hội để hỏi. Sau đó, tôi nhanh chóng hỏi Khưu Thục Tĩnh "Có chuyện gì đã xảy ra với Lý Thúy Phân sao? Nó liên quan gì đến việc tôi giúp làng Dương Câu ..."
Sau khi nghe những gì tôi nói, Khưu Thục Tĩnh nói với tôi. Lúc đầu, Lý Thúy Phân bị hai con chuột lớn là Đại Lâm và Đại Mộc điều khiển. Với ý định là để cô ấy dẫn cậu lên núi. Nhưng do sơ ý, họ đã điều khiển cơ thể của Lý Thúy Phân rơi xuống một con mương khiến Lý Thúy Phân lập tức bị gãy cổ. Đại Lâm và Đại Mộc cũng sợ thần núi trách tội, mặc dù đó chỉ là do sự vô ý của họ. Nhưng sau tất cả chỉ vì lỗi của họ mà khiến một người bị chết. Vì vậy, hai bọn họ đành phải giải quyết hậu quả đã gây ra, họ tìm một nơi để chôn cất cho Lý Thúy Phân.
Trên thực tế, khi Trần Du và tôi đến Phía sau núi ngày hôm đó, ngôi mộ không tên nơi hai con chuột lớn thờ cúng là mộ của Lý Thúy Phân do Đại Lâm và Đại Mộc làm. Khi tôi nghe Khưu Thục Tĩnh nói tới đây, tôi nghĩ rằng hai con chuột cũng khá khôn ngoan, sau khi phát hiện ra chúng tôi đến, còn giả vờ như đang đứng đợi chúng tôi. Tôi thấy Khưu Thục Tĩnh dừng lại một lúc, liền hỏi Khưu Thục Tĩnh tiếp theo như thế nào.
Khưu Thục Tĩnh nói tiếp "Ban đầu, Đại Lâm và Đại Mộc nghĩ đến việc đổ mọi tội lỗi lên người Bất Lạc. Nhưng vì Đại Lâm và Đại Mộc không có kiến thức gì về phong thủy nên chỉ tùy tiện tìm một chỗ để chôn cất cho Lý Thúy Phân, nhưng không ngờ rằng đó trùng hợp lại là một mảnh đất chí âm. Thi thể của Lý Thúy Phân sau khi bị chôn ở nơi đó liền khiến tất cả cỏ và cây trong phạm vi vài mét trên mặt đất đều bị héo và chết hết, chỉ vài ngày sau đó thì trong phạm vi 100 mét cây cối đều cũng khô héo mà chết... "
Đại Lâm và Đại Mộc vô cùng kinh hoàng. Hai người họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Cũng không dám tùy tiện làm gì với cái xác đã chôn xuống đấy nữa. Không còn cách nào, nên hai người đành đến tìm Khưu Thục Tĩnh, nói lại với Khưu Thục Tĩnh mọi chuyện đã xảy ra.
Lúc đó, Khưu Thục Tĩnh mới chỉ là một vị thần núi mới được bổ nhiệm. Sau đó bọn họ liền đi kiểm tra thì mới phát hiện Lý Thúy Phân được chôn cất trong một một vùng đất chí âm và khi Khưu Thục Tĩnh đến, Lý Thúy Phân đã được chôn ở đó vài ngày rồi. Khưu Thục Tĩnh biết rằng thi thể của Lý Thúy Phân đang biến đổi, nên cũng không dám lao xuống đất. Mặc dù Khưu Thục Tĩnh đã chết, và cũng từng trải qua điều này rồi. Nhưng vẫn không thể giải quyết được chuyện này.
Bà ấy cũng biết rằng nếu như không sớm giải quyết, thì chỉ không lâu sau. Chỉ sợ rằng lúc đó Lý Thúy Phân sẽ đội mồ dậy như một thây ma vậy. Một khi cô ta trở thành một thây ma, không chỉ những người trong làng Dương Câu sẽ gặp rắc rối. Tôi sợ rằng điều này đối với thần núi cũng sẽ không có kết quả tốt.
Sau khi nghe Khưu Thục Tĩnh nói điều này, tôi nói với Khưu Thục Tĩnh "Bà không đùa tôi đấy chứ?"
Khưu Thục Tĩnh mỉm cười và nói với tôi "Chuyện đến nước này tôi còn dám đùa cậu sao?..."
Trong đầu tôi bắt đầu nổi lên những câu hỏi. Trước hết, ngay cả khi đó là dưỡng thi địa, thì xác chết cũng sẽ không thể trở thành cương thi trong một thời gian ngắn như vậy.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Khưu Thục Tĩnh nói với tôi "Ông Chung, ông nghĩ tôi ăn no rửng mỡ sao. Nếu ông không tin tôi, thì hãy đi theo tôi. Tôi nghi ngờ rằng nơi đó không chỉ là dưỡng thi địa, mà còn có thể có thứ gì đó trong đó nữa nếu không thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện quỷ dị như vậy được "
Tôi chỉ nói ra những nghi ngờ của mình, và tôi cũng biết rằng Khưu Thục Tĩnh cũng sẽ không nói dối tôi. Tôi gật đầu với Khưu Thục Tĩnh, nói với bà ấy rằng bây giờ là giữa đêm nên đi hơi bất tiện, trưa ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra. Tôi bảo Khưu Thục Tĩnh cứ đợi tôi ở đó. Khưu Thục Tĩnh khẽ gật đầu và sau đó tỏ vẻ vô cùng cảm kích. Khưu Thục Tĩnh vẫn dành rất nhiều tình cảm cho ngôi làng này. Suy cho cùng, thì bà ấy cũng đã ở đây quá lâu. Trước kia Lý Linh San cho Khưu Thục Tĩnh lựa chọn. Khưu Thục Tĩnh đã chọn trở thành một vị thần núi vì muốn báo đáp cho ngôi làng Dương Câu này. Sau khi Khưu Thục Tĩnh rời đi, tôi liếc nhìn Trần Du. Vào lúc đó, tên tiểu tử đó vẫn đang ngủ một cách ngon lành. Bây giờ cũng là nửa đêm, nên tôi cũng không muốn đánh thức hắn dậy. Nghi lễ của chú Công cũng đã dừng lại. Về việc này, có lẽ vẫn cứ nên nói qua với chú ấy.
Tôi thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện này. Mặc dù tôi là một người tu luyện, đáng lẽ tôi phải hành hiệp trượng nghĩa nhưng chuyện của tên Bất Lạc đó vẫn ám ảnh tôi. Nếu chuyện của Lý Thúy Phân thực sự xấu như Khưu Thục Tĩnh nói thì chuyện này đương nhiên sẽ không hề đơn giản. Suy nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không có chút lo lắng nào cả.
Tôi lại đi ra ngoài làng, vừa đi vừa suy nghĩ về nó, ngay cả khi chú Công không giúp đỡ, ngày mai tôi vẫn sẽ đến đấy xem. Nếu không thể giải quyết được, tôi sẽ lập tức thông báo với Thiên Sư Đường. Rốt cuộc, sau rất nhiều chuyện, thì tôi thấy liều mạng chỉ có đẩy mình đến cái chết. Tôi tin Bất Lạc này có thể đem lại cho tôi rất nhiều điểm. Nếu muốn được thăng cấp lên bậc thương sư trong thời gian nhanh nhất, tôi vẫn phải tập trung vào việc cải thiện sức mạnh của mình là chính.
Đi bộ đến khoảng đất trống trong làng, dân làng lúc này đã kiệt sức sau quá nhiều lần hành lễ. Lúc này, chú Công vẫn đang ngồi khoanh tay, mắt nhắm nghiền, ngồi bất động trước bàn thờ. Dân làng ở bên cạnh đã ngủ thiếp đi từ lâu. Tôi đi đến bên chú Công và phát hiện ra rằng ông già béo đã ngủ. Tôi phải thực sự ngưỡng mộ nhìn chú ấy vẫn rất chuyên nghiệp. Nếu tôi không đến gần hơn, tôi sẽ không thể phát hiện ông già này đang ngủ.
"Chú Công.." Tôi đi đến chỗ chú Công và khẽ nói với chú. Nghe giọng của tôi, tôi thấy cơ thể của chú ấy đột nhiên giật nảy lên. Rồi đột nhiên mở đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi. Nhìn chú Công lúc này thật chăm chỉ. Tôi không biết Cao Hữu Cường hứa sẽ tặng ông ta bao nhiêu, để ông ta phải chiến đấu hết sức như thế này. Khi chú nhìn thấy tôi, chú ấy tỏ vẻ không thoải mái.
Rồi ông nói với tôi "Hóa ra là tên tiểu tử ngươi. Làm ta giật hết cả mình"