Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
.....
Trần Du cũng hơi ngạc nhiên, sau đó nói với Lưu Kiến Minh "Giám đốc Lưu, ông không giữ chúng tôi lại sao?"
Lưu Kiến Minh cười khổ, rồi ngước lên nhìn tôi nói "Mới vài tiếng trước thôi, tôi đã bị cắt chức rồi. Tôi không còn là giám đốc của Tổng cục cảnh sát nữa."
"Làm sao có thể như vậy được?" Trần Du nói với Lưu Kiến Minh, vẻ mặt ngạc nhiên. Lưu Kiến Minh lại mỉm cười cay đắng, để lộ một vẻ bối rối. Ông ấy nói rằng ông ấy cũng không rõ là vì sao nữa.
"Có lẽ họ làm vậy là để bảo vệ ông.." Tôi chặn lời Kiến Minh .
Nghe tôi nói, Lưu Kiến Minh cũng tỏ vẻ đồng tình "Tôi cũng nghĩ là vậy. Sau thời gian điều tra, đồng nghiệp của tôi và cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy như sắp có đại sự xảy ra. Tôi tin rằng cậu sẽ biết nhiều hơn tôi."
Tôi đối với Lưu Kiến Minh không có chút giấu diếm, liền nói với ông ta "Giám đốc Lưu, với tình hình hiện tại, cách tốt nhất của chúng ta chỉ có thể lấy lùi làm tiến. Ông cứ nghỉ ngơi lấy vài hôm đi."
Lưu Kiến Minh không phải là một người cổ hủ, nghe vậy lập tức gật đầu "Tôi biết. Tôi cũng hiểu. Nhưng có điều kì lạ là lần này người bị sa thải như tôi cũng không hề ít."
"Nhiều người bị sa thải sao?" Tôi không ngờ vấn đề này nghiêm trọng hơn nhiều so với tôi nghĩ. Tình hình lúc này tôi cũng không thể kiểm soát được. Tất cả những gì tôi có thể làm là kiềm chế cái mồm của chính mình, không thể nhiều lời với Lưu Kiến Minh.
Nói thêm vài câu, tôi liền đứng dậy đi thẳng lên lầu tìm Hoàng Tử. Nghe nói kể từ khi vợ Lưu Kiến Minh qua đời, Hoàng Tử đã tự nhốt mình trong phòng, không để bất kì ai gặp mình. Lưu Kiến Minh rất sợ Hoàng Tử suy nghĩ không thông suốt mà làm hại đến bản thân. Mặc dù Hoàng Tử không mở cửa, nhưng cậu ấy luôn đáp lại mỗi khi ông ta gõ cửa. Điều này khiến cho Lưu Kiến Minh trong lòng lo nghĩ canh cánh không yên.
Đi đến cửa phòng Hoàng Tử ở trên tầng hai, tôi định đưa tay gõ cửa thì cánh cửa tự nhiên hé mở. Mùi dược liệu mạnh mẽ bay ra từ căn phòng. Trông Hoàng Tử không hề tỉnh táo, khuôn mặt cậu ta đầy mệt mỏi và lộ rõ quầng mắt thâm xì. Rõ ràng cậu ta đã không ngủ nhiều ngày.
"Chung Xuyên tôi xin lỗi.." Hoàng Tử nhìn thấy tôi, biểu cảm bối rối, trên mặt lộ rõ sự áy náy, dùng cái giọng khàn khàn mà xin lỗi tôi.
Tôi vội về đi về phía Hoàng Tử "Cậu nói gì vậy Hoàng Tử? Nếu không có cậu thì tôi có thể đứng đây bây giờ sao? Cậu tỉnh táo lại chút đi..."
Nghe những lời của tôi, Hoàng Tử tựa hồ càng áy náy hơn, cố gắng mình cười "Không phải do tôi cứu cậu. Nếu không phải là nhờ viên đan dược của Tề gia, tôi nghĩ cậu đã lành ít dữ nhiều.."
"Hoàng Tử, đừng nói vậy. Chúng ta là huynh đệ, tôi đã làm phiền cậu hết lần này đến lần khác. Nếu cậu vẫn còn coi tôi là anh em, chúng ta liền không nói đến chuyện này nữa. Tôi còn muốn hỏi cậu, Tề Linh nói rằng cậu vẫn còn có cách chữa tay khỏi tay cho tôi cơ mà?!" Tôi nói thẳng với Hoàng Tử.
Cậu ấy liền gật đầu với tôi, đôi mắt sáng lên "Không sai. Không biết Tề Linh có nói với cậu không? Trong thời gian này, tôi luôn bận rộn vì chuyện này. Lần này cậu về đây, chúng ta sẽ đến Miêu Cương. Tôi nghe nói rằng có một ngôi làng cổ ở Miêu Cương, ngôi làng đó có người nuôi cổ trùng, có thể dùng cổ trùng để tạo gân và kinh mạch. Mà cánh tay của cậu thì lại đang rất cần những thứ đó..."
"Thật sao?" Nghe Hoàng Tử nói, trong nháy mắt lòng tôi liền ánh lên tia hi vọng mãnh liệt.
Hoàng Tử gật đầu rồi nói tiếp "Không sai, nhưng chuyến đi này có chút khó khăn. Nghe nói ngôi làng đó nằm trong một rừng nguyên sinh rậm rạp."
"Rừng nguyên sinh? Chúng ta phải tìm nó ở đâu?" Tôi nói với Hoàng Tử. Hoàng Tử không nói gì, ra hiệu cho tôi theo cậu ấy đi vào phòng. Nghe Hoàng Tử nói, tôi vô thức liếc qua cánh cửa. Căn phòng bên trong tối om, Hoàng Tử thấy bộ dạng tò mò của tôi, liền kêu tôi nhanh chóng vào theo cậu ta. Sau khi bước vào phòng, tôi thấy có rất nhiều bếp lò được đặt trong đây. Nhìn kỹ lại, chúng là những dược lò rất nhỏ, bên trên là một lá bùa. Không hề có khói phía trên dược lò.
Thấy vẻ khó hiểu của tôi, Hoàng Tử bắt đầu giả thích "Tôi đã nghĩ ra một cách để cho cậu không phải chịu đau đớn. Tôi đã trực tiếp đem những con quỷ vô sát luyện chế thành quỷ đan. Sau này cậu sẽ không phải rườm rà tiếp nhận từng con một nữa, mà chỉ cần ăn quỷ đan này là được. Dấu ấn Ngũ hồn của cậu vẫn có thể được nuôi dưỡng."
Tôi hơi ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ. Mặc dù chuyện đó không mấy đau đớn nhưng để chịu đựng lâu thì cũng không hề thỏai mái chút nào. Tôi luôn miệng cảm ơn Hoàng Tử. Cậu ấy nghe vậy thì liên tục lắc đầu, nói rằng giúp tôi thì cũng chính là giúp cậu ấy. Chúng tôi chỉ nhìn nhau mỉm cười, sau đó Hoàng Tử đến gần tôi, nắm lấy cánh tay tôi bắt mạch. Sau một lúc sờ sờ nắn nắn, Hoàng Tử nhìn tôi và nói "Cơ thể của cậu khá ổn rồi, giờ thì nhanh chóng theo tôi rời khỏi đây và đi tìm ngôi làng đó, được chứ!?"
Tôi khá ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Hoàng Tử sẽ lo lắng cho tôi như vậy. Tôi vô thức nhìn về phía dược lò. Hoàng Tử thấy vậy liền nói "Anh đừng quá lo về việc này. Đúng rồi, anh đã nói với Trần Du chưa?"
Cậu ta hẳn là vẫn không nắm bắt được tâm trạng của tôi. Tôi nói với Hoàng Tử những nghi vấn trong lòng hiện giờ chẳng hạn như cậu ấy đã liên lạc với Tề Linh như thế nào? Nhưng nhìn vẻ mặt của Hoàng Tử bây giờ, rõ ràng cậu ta không muốn nói với tôi. Dường như Hoàng Tử cũng giống những con người kia, cậu ấy cũng có rất nhiều bí mật không muốn tiết lộ. Bây giờ tôi còn không thể tự lo liệu được cho thân mình. Vả lại, ai mà chẳng có bí mật của riêng mình. Tôi vẫn nên bớt đa nghi 1 chút.
Thấy tôi có vẻ đã đồng tình, Hoàng Tử bắt đầu làm việc của mình. Cậu ấy để tôi đứng xem, nói rằng không được nói nhiều. Tôi đồng ý. Hoàng Tử miệng lầm bầm câu chú gì đó rồi rất cẩn thận mở lá bùa trên dược lò. Nắp trên dược lò vừa được mở ra, ngay lập tức có rất nhiều âm khí bay ra ngòai. Hoàng Tử cũng nhìn thấy nhưng mặc kệ, may mắn thay, chưa được bao lâu thì âm khí đã bay màu ngay trong không khí. Hoàng Tử tiếp tục lấy ra một đôi bao tay màu bạc từ trong túi, cẩn thận lấy một viên quỷ đan từ bên trong dược lò.
Lúc này, tôi nhanh chóng khai nhãn, liền nhìn thấy ngay ở viên thuốc này có một lượng âm khí rất yếu ớt, hơn nữa có thể thấy cả mặt người đang đảo mắt láo liên nhìn xung quanh. Hoàng Tử nhanh chóng lấy ra một vài lá bùa, rồi quấn viên quỷ đan vào bên trong. Mặc dù tôi không hiểu những hành động này của cậu ta là để làm gì, nhưng tôi chắc chắn được rằng tài cán của tôi còn thua xa cậu ấy.
Hoàng Tử lặp lại như vậy với tất cả các viên quỷ đan khác rồi bỏ chúng vào túi. Sau nửa giờ, cậu ta đem tất cả những thứ này để vào giữa balo.
Tiếp đó cậu ta mang thêm một chiếc balo khác tới bên cạnh và nói với tôi "Chiếc balo này là của cậu. Trong này có những thứ sau này chắc chắn phải dùng đến. Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi."
Tôi gật đầu với Hoàng Tử. Tôi cảm thấy cậu ấy giống Tề Linh, dường như đều đã lên trước kế hoạch cho mọi thứ. Nhưng tôi có thể chắc chắn là Hoàng Tử sẽ không làm tổn thương tôi. Ít nhất là hiện tại sẽ như vậy. Còn sau này thì tôi không dám chắc.
Tôi cầm lấy balo, cũng không buồn xem qua bên trong đó là những thứ gì. Dù sao thì cũng chẳng biết phải làm gì. Hiện giờ Hoàng Tử rất tự tin, khác hẳn với lúc nãy. Vì chiếc balo chứa rất nhiều đồ nên tôi đeo balo có chút khó khăn. Xong xuôi liền cùng Hoàng Tử đi xuống dưới.
Chúng tôi vừa mới xuống đến chân cầu thang thì Trần Du quay lại "Này này, các cậu sẽ đi ngay trong đêm nay sao?"
Tôi gật đầu. Hoàng Tử nói với Trần Du "Việc này không nên chậm trễ, đi càng sớm thì tỉ lệ hồi phục cánh tay của Chung Xuyên càng cao."
Trần Du sau đó liền nói "Cậu có cần tôi đi cùng không?"
Nhìn vào mắt Trần Du, tôi nhẹ nhàng mỉm cười "Cậu quên những gì chúng ta đã nói với nhau hay sao? Hơn nữa cậu cũng thấy đấy. Hoàng Tử đã chuẩn bị hết mọi thứ trong 2 cái balo này rồi. Cậu chỉ cần ở lại đây trông coi mọi việc tử tế, sau này sẽ có nhiều chuyện phải nhờ tới cậu đấy."
Trần Du cũng hiểu điều mà tôi muốn nhắc đến, không nói gì thêm nữa, chạy lại ôm chặt lấy tôi, ghé sát tai tôi thì thầm "Bảo trọng nhé. Chúng ta còn phải cùng nhau báo thù..."
Tôi cũng vỗ vai Trần Du, nhẹ nhàng nói
"Giúp tôi tìm hiểu sự tình hai anh em Dịch gia, đừng để tình cảm của cậu lẫn vào chuyện này nhiều quá. Cậu đấy, cũng phải tự bảo vệ mình. Tôi luôn cảm thấy chuyện của cậu nguy hiểm hơn nhiều so với chuyến đi đến Miêu Cương của tôi bây giờ nữa."
Trần Du khẽ gật đầu "Cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu an toàn, tôi ở đây cũng tự khắc biết bảo vệ mình, không cần quá lo lắng đâu."
Sau khi tạm biệt Trần Du, Hoàng Tử bước tới chỗ Lưu Kiến Minh "Giám đốc Lưu. Tôi thật sự rất xin lỗi về chụyên của vợ ông. Dù gì thì mọi chuyện cũng qua rồi, tôi muốn ông hãy nhận lấy viên thuốc này, uống nó rồi, cổ trùng sẽ không thể làm hại ông được. Đây coi như là tấm lòng của tôi, nếu ông đồng ý tha thứ cho tôi thì hãy cầm lấy..."
Lưu Kiến Minh không phải là người không hiểu đạo lý, ông ấy không muốn đổ lỗi cho Hoàng Tử nên trực tiếp nhận lấy viên thuốc. Trần Du cũng đi tới nói với chúng tôi "Các cậu cứ yên tâm. Chúng tôi vẫn sẽ ở Tần An, sẽ chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa tên cổ sư kia chắc sẽ không nhằm tới đây nữa. Rốt cuộc, mục đích của bọn chúng cũng chỉ là hại người một cách mù quáng để vấy bẩn danh tiếng của Thiên Sư Đường mà thôi."
Tôi thở dài "Họ là những người vô tội, chết quá oan ức rồi."
"Hôm nay nén giận là vì những ngày sau, nợ máu sẽ phải trả bằng máu." Khuôn mặt Hoàng Tử trở nên lạnh lùng. Tôi khẽ gật đầu, không nói gì nhiều. Hoàng Tử liền quay ra nhìn Trần Du "Trần Du, tiễn chúng tôi một đoạn chứ?"
Trần Du dĩ nhiên không từ chối. Chúng tôi tạm biệt Lưu Kiến Minh, sau đó Trần Du lấy xe đưa chúng tôi đến bến xe khách đường dài của Tần An. Tới nơi, Trần Du có chút tò mò, liền hỏi Hoàng Tử làm thế nào để chúng tôi có thể tìm được tới đó.
Hoàng Tử chỉ vào một chiếc xe buýt cũ kĩ đang chờ ở bên đường lúc này và nói "Tôi đã sắp xếp cả rồi, Trần Du, cậu ở lại xin hãy tự bảo trọng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK