.....
Hai chúng tôi đi thẳng xuống núi. Khưu Thục Tĩnh, người chưa bao giờ xuất hiện dưới chân núi bây giờ đột nhiên tới trước mặt chúng tôi.
"Hai cậu nghĩ ra giải pháp nào không.." Khuôn mặt Khưu Thục Tĩnh có chút bối rối.
Tôi nhìn bà ấy, nói "Bà cũng đã thấy tình hình ở đây rồi. Nó vượt quá khả năng của cả hai chúng tôi. Hiện giờ chúng ta nên đi tìm ai đó để giúp đỡ. "
Khưu Thục Tĩnh gật đầu đồng ý. Sau đó bà ta hỏi tôi có thể hỏi Lý Linh San về vấn đề này hay không. Khưu Thục Tĩnh chưa biết chuyện của Lý Linh San, vì vậy tôi đã nói bừa một lý do để bà ấy không đòi gặp cô ấy nữa. Bây giờ Khưu Thục Tĩnh đối đãi rất lịch sự với tôi, có lẽ là do mối quan hệ của tôi và Lý Linh San. Thôi thì cứ để chuyện của Lý Linh San về sau rồi nói. Nếu biết Lý Linh San hiện giờ chỉ là một hồn phách yếu ớt thì Khưu Thục Tĩnh sẽ làm gì chứ.
Khưu Thục Tĩnh nói với tôi rằng bởi vì cơ thể của bà ta mới được yêu hóa giúp hồi sinh lại nên khả năng của bà ta bị hạn chế, chỉ có thể giúp tôi một số thứ ở đây.
Giờ thì tôi biết lý do tại sao Khưu Thục Tĩnh rất lo lắng cũng như sợ tình hình ở đây sẽ tiếp tục tệ hơn. Nó sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của bà ta mặc dù bà ta đã là "thần núi"
Tôi cũng biết đó chỉ là hư danh. Bà ta vẫn cần một khoảng thời gian dài nữa để trở thành một vị thần núi thực sự. Vì vậy có lẽ điều bà ấy mong muốn nhất bây giờ là bình an sống sót. Tôi gật đầu với Khưu Thục Tĩnh. Sau khi trở về làng Dương Câu, nhìn thấy chú Cônb vẫn ngồi bệt dưới sàn làm phép. Tôi phải ngưỡng mộ chú ấy. Đã nhiều ngày rồi mà ông ấy vẫn có thể duy trì một năng lượng mạnh mẽ như vậy.
Đây chính là sức mạnh của vật chất sao. Chúng tôi đến đàn tràng nhưng không làm phiền chú Công. Chú ấy thấy tôi và Trần Du đến, giả vờ làm phép thêm một lúc rồi dừng lại.
Ông ấy bước đến bên chúng tôi hỏi "Thế nào, có tìm được gì không?"
Không đợi tôi nói, Trần Du túm lấy tôi đứng trước mặt và nói với chú Công "Thật khó để làm việc nếu thiếu chú Công"
Không đợi Trần Du tiếp tục, chú ấy xua xua tay và nói "Các cậu có thể từ bỏ nếu cảm thấy nó quá khó khăn. Chúng ta đến đây lần này cũng đã kiếm được rất nhiều tiền rồi. Hai cậu về phòng chuẩn bị hành lí. Ta sẽ làm nốt nghi lễ này thêm 1 ngày cuối cùng rồi chúng ta sẽ rời đi trong đêm."
"Không! Chú Công, nghe cháu nói đã. Mặc dù rất khó để làm, nhưng bọn cháu chắc chắn ở đó có báu vật. Số tiền chú kiếm được ở đây so với nó không là gì cả đâu!" Trần Du hào hứng nói với chú Công.
Chú Công thực sự là kẻ hám tiền. Chú ấy vừa nghe thấy từ "báu vật", đôi mắt đã sáng rực lên. Tôi bắt trước giọng điệu của Trần Du, lặp lại những câu Trần Du nói với tôi lúc trên núi, nói với chú ấy "Nếu chú không tìm được ai giúp được chúng cháu, vậy thì chúng cháu sẽ gọi người của Thiên Sư Đường. Dù sao thì hầu hết người dân ở đây đều vô tội, không thể để họ gặp nguy hiểm được."
"Đừng gọi Thiên Sư Đường. Tiểu Du nói đúng. Các cậu đã tìm thấy một kho báu, nhưng sẽ thật ngu ngốc khi giao báu vật cho người khác mà" Đôi mắt chú Công tỏ ra ham muốn tiền của cực độ.
"Vậy chú có cách nào không?" Tôi hỏi. Nếu chú Công nói vậy thì rõ ràng ông ta đã có cách. Chú Công ngập ngừng "Cái đó. Trước đây quen biết Cao Hữu Cường, ta đã cùng hắn ngao du bốn phương rất nhiều năm. Nhưng ta chưa tìm thấy ai đủ tốt, thực sự dám hy sinh thân thể một chút để giúp bạn bè. Nhưng trước tiên thì hai cậu nên đưa tôi đi xem kho báu trước đã."
Nhìn chú Công có vẻ như vẫn không tin hai chúng tôi. Mặc dù tôi không biết chú ấy có thể làm gì. Nhưng ông ta chỉ yêu cầu đi xem nên chúng tôi cũng không từ chối. Sau khi quyết định lên núi, chú Công đã trực tiếp tìm đến Cát Đức Thăng, ông già mới mấy ngày trước còn nằm bẹp giường giờ đã tỉnh táo. Mặc dù Cát Đức Thăng đã thoát khỏi thảm họa này, nhưng cơ thể ông không còn tốt như trước.
Đương nhiên, những việc như lên núi không thể thực hiện được, vì vậy ông ta đã yêu cầu để Cao Hữu Cường đi cùng chúng tôi giám sát. Ý định của chú Công rất rõ ràng. Chú ấy rõ ràng là đang đòi người dân trong làng này thêm một khoản tiền nữa mà. Họ nói chuyện với nhau, sau đó Cao Hữu Cường đưa chú Công lên núi. Chú ấy xem xét tình hình ở đó xong. Ngay lập tức, ông ta đi xuống núi rồi kêu Cao Hữu Cường đợi ông ta gọi điện thoại.
Chúng tôi thật sự muốn biết chú Công làm gì nhưng ông ấy cứ cố làm việc một cách giấu diếm. Ông ấy không cho chúng tôi biết thì thôi, lại còn giao cho chúng tôi hãy ở lại trên núi, nếu có gì lạ thì báo ngay cho ông ta biết bất cứ lúc nào. Thật nhàm chán. Nhưng nhìn vào sự tự tin phân chia công việc của chú Công, tôi chắc hẳn ông ta đã có cách để xử lý tất cả chuyện này. Trần Du và tôi cùng lên núi trước, mặc cho Cao Hữu Cường có kêu ca muốn chúng tôi phải đi cùng nhau để tiện theo dõi đi chăng nữa.
Khưu Thục Tĩnh đúng là không nói quá, khi chúng tôi chỉ mới lên đến bìa rừng, cách ngôi mộ hơn trăm mét, cảnh vật chết chóc lại đập vào mắt tôi 1 lần nữa. Chúng tôi tiếp tục đi tới nơi, không ai nói thêm điều gì, chúng tôi cũng không dám làm bất cứ điều gì, chỉ có thể đứng nhìn nhau một cách ngớ ngẩn.
Ngoại trừ sự u ám từ phía ngôi mộ ngày càng nặng nề và "vùng chết chóc" kia ngày càng lớn hơn thì không có gì khác xảy ra. Khưu Thục Tĩnh cũng đã ghé thăm chúng tôi một lần trong khoảng thời gian chúng tôi canh mộ, hỏi xem đã có cách nào chưa. Tôi không giấu bà ta chuyện này, yêu cầu Khưu Thục Tĩnh giữ hai con chuột tinh cẩn thận. Bất cứ lúc nào bọn tôi cũng có thể cần sự hợp tác của chúng. Khưu Thục Tĩnh đồng ý, nói với chúng tôi là đã sắp xếp hai con chuột ở gần đây rồi. Cảnh hoang tàn ở đây khiến cả tiểu Lâm và tiểu Mộc sợ hãi, nếu không có lệnh của bà ta, hai chúng nó cũng không dám xuất hiện.
Sau khi nghe lời khẳng định của Khưu Thục Tĩnh, mọi chuyện nghe có vẻ dễ thở hơn hẳn. Trong những ngày canh mộ tiếp theo, chúng tôi gần như ngập tràn trong sự buồn chán cả ngày. Năm ngày sau, khi màn đêm nặng nề buông xuống.
"Haizz. Có vẻ hôm nay vẫn xịt. Chú Long đúng là không đáng tin, liệu ông ta có bỏ mặc chúng ta ở đây không? "
Tôi đang ngồi thiền với hai chân bắt chéo. Phải nói rằng ở đây có lẽ thực sự có báu vật, bởi vì lúc tôi ngồi thiền và học một số thuật pháp thì mọi thứ đều rất dễ dàng ăn nhập với cơ thể tôi. Tốc độ tu luyện ở đây có vẻ nhanh hơn nhiều lần so với bình thường.
Tuy nhiên, điều khiến tôi hơi nản là mặc dù tốc độ tu luyện nhanh hơn nhưng cứ khi nào âm khí trên người tôi đạt đến một kích thước nhất định, dấu ấn trên ngực tôi sẽ trực tiếp hút lấy hơn một nửa chỗ khí âm ấy. Mỗi lần dấu ấn ấy hút khí khiến lồng ngực tôi rất đau.
Trên thực tế thì tôi biết rất rõ đó có lẽ là do linh hồn của Lý Linh San. Tôi thực sự không thể nói ra nỗi đau trong lòng, nghĩ rằng tôi tìm thấy Linh San như vớ được vàng, nhưng có vẻ mọi chuyện lại không hoàn toàn như tôi mong đợi..