....
"Cái nơi rừng núi hoang vắng này. Còn có thể là người sao?"
Lúc này Trần Du hoang mang rút ra thanh kiếm đồng, trong tay cầm lá bùa mắt đảo xung quanh nhìn lên. Hai chúng tối tôi bước tiếp lên phía trước, lủi vào một gốc cây. Nhìn về phía ngọn lửa, cảnh tượng vô cùng quỷ dị trước mắt làm lưng tôi lạnh toát. Bên vệ đường có một nấm mộ cắm một cái bài vị bằng gỗ không tên. Vào lúc này phía trước bài vị, có hai con chuột khổng lồ cao gần nửa mét, chúng hành động giống hệt con người. Đang quỳ hai chân và bái lạy tấm bia mộ.
Điều kì quái nữa là phía sau hai con chuột này có đến hàng trăm con chuột nhỏ. Ôi mẹ ơi, trong miệng chúng còn phát ra âm thanh sụt sụt chít chít như đang kêu khóc vậy.
Mẹ nó! Con chuột lớn như vậy. Đây là chuột tinh à? Cái đó, Lý Thuý Phân không phải nói có một người phụ nữ đến từ thành phố đang đợi tôi sao? Vậy tại sao tôi lại thấy đám chuột này. Lúc này, hai chân tôi đều run rẩy. Sắc mặt Trần Du cũng trở nên khó coi như tôi.
Chúng tôi liếc nhìn nhau một lúc, Trần Du và tôi cùng có một ý nghĩ: chạy là thượng sách.
Nếu như phải đối mặt với yêu ma hoặc xác chết thì chí ít cũng có một tia chiến thắng, nhưng cảnh tượng này quá quỷ dị khiến đầu tôi trống rỗng. Đúng lúc chúng tôi định rời khỏi, những con chuột quỳ lạy ở nấm mộ kia quay lưng lại đối diện với chúng tôi, thậm chí nó còn mở miệng nói chuyện.
Đó là giọng nói sắc lạnh từ miệng của một con trong đám chuột đó truyền đến "Hai vị tiểu bằng hữu đã đến rồi còn muốn trốn tránh?"
Cái này, sau lưng lão chuột tinh này có con mắt sao? Sắc mặt Trần Du và tôi lúc này như ăn phải phân "Làm sao..."
"Còn có thể làm sao chúng ta bị lão chuột phát hiện rồi, đi ra ngoài thôi" tôi run run trả lời.
Trần Du nói "Có thể, cái lão chuột có thể nói chúng ta ra ngoài còn không phải chịu chết sao?"
Tôi nhìn Trần Du "Không đi ra sẽ không phải chết sao?"
Trần Du sau khi nghe tôi nói, cảm thấy một chút có lý. Tức thì đám chuột nhỏ lúc đầu lập tức vây lấy chúng tôi "Thế nào, còn muốn bọn ta mời ra?" Lúc đó lão chuột quay lưng nói với chúng tôi một lần nữa.
"Không...không phải! Hai vị đại tiên. Chúng chúng tôi lạc đường, va phải hai vị, mong hai vị đại tiên đừng trách, đừng trách" Không có gì lạ, Trần Du quay đầu lại nói gấp. Sau đó vội vàng đem cất thanh kiếm đồng cùng lá bùa trong tay. Đưa hai tay ôm đầu. Tôi cũng làm theo Trần Du, rồi chậm rãi tiến về hai lão chuột.
Lúc này, hai lão chuột từ từ xoay người lại chỉ thấy gương mặt rất dài nhưng khá giống con người, có điều mắt, mũi vẫn thiên về chuột hơn. Dù sao đi nữa, cái bộ dáng mơ hồ đó, tôi nhìn rất không thoải mái. Khi hai lão chuột kia xoay người lại, có thể phân biệt được, trong đó một là công, một là mẫu. Con chuột đực liếc nhìn tôi và Trần Du một lát, lúc sau dùng một lời nói hết sức quái dị, sắc lạnh "Ta cho hai tiểu tử ngươi một cơ hội, suy nghĩ thật kĩ ta không thích kẻ lừa gạt bổn đại tiên."
Nó vừa nói xong thì "mẫu lão chuột" lúc này mang khẩu khí ra đe doạ chúng rồi hỏi: "Hai ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?"
Trần Du liếc mắt nhìn tôi một cái, một hơi giải thích toàn bộ. Vẫn là hắn thông minh, hai lão chuột này rõ ràng biết lai lịch của chúng tôi. Hơn nữa, cái chết của Cát Trung Thiên trong làng cùng những con chuột nhỏ trong bụng, trước mắt chỉ sợ là đều liên can đến hai Lão chuột này.
"Đại...Đại tiên lúc trước trong thôn gặp phải thứ kia cái đó thực sự là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Trần Du muốn giải thích thì công lão chuột liền mở miệng nói "Đi cùng chúng ta!"
"Đi...đi làm gì?" Công lão chuột nói làm tôi và Trần Du hơi sửng sốt.
Công lão chuột dùng con mắt nhỏ như đậu tương nhìn chúng tôi, lúc sau nói "Không phải các ngươi muốn đến Sơn Thần Miếu sao? Bọn ta dẫn các ngươi đi."
Trần Du nói với công lão chuột: "Đại tiên chúng tôi đi một mình được rồi, không cần phiền hà người."
"Không phải do các ngươi quyết, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi xem đây là nơi nào hả?" Mẫu lão chuột có vẻ không thân thiện kia bắt đầu đe dọa.
"Được, vậy phiền hai vị dẫn đường." Trong lúc Trần Du vẫn còn đắn đo, tôi liền chạy lên phía trước với hai lão chuột. Trần Du khó hiểu nhìn tôi, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn không cần nói nữa.
Tuy rằng công lão chuột kiên nhẫn với chúng tôi, có điều Bà chuột kia vẫn còn có chút thù địch. Hơn nữa, tôi và Trần Du không phải là đối thủ của họ. Nếu họ muốn giết chúng tôi, e rằng cái mạng của bọn tôi đã mất lâu rồi. Nói cách khác, chúng tôi và họ có lẽ không nhất thiết phải đối đầu nhau. Bây giờ, sự tình đã đến mức này chi bằng đến đâu tính đến đó. Nghe tôi nói thế, vẻ mặt u tối của mẫu lão chuột cũng thư giãn một chút, hai bọn họ cũng không nói gì thêm, hai lão chuột ra hiệu cho chúng tôi đứng dạt sang một bên còn 2 lão chuột lại tiếp tục bái mộ, bọn họ hình như đang có cái nghi thức gì đó. Đám chuột nhỏ vây chúng tôi khi nãy, bây giờ chỉ thỉnh thoảng di chuyển xung quanh cái nấm mồ kia.
Lúc này, bên kia một công một mẫu, hai lão chuột chỉ đứng tại chỗ, trong miệng dường như đang nói huyên thuyên cái gì đó.
"Này, Chung Xuyên chúng ta chuồn đi" Trần Du nhỏ giọng áp tới nói. Tôi liếc hắn một cái rồi làm động tác suỵt. Vừa nãy ở sau thân cây, bọn họ đủ nghe được động tĩnh của chúng ta, khỏi phải nói lúc này gần như vậy mà Trần Du nói lời đó với tôi.
Hắn hiển nhiên không hiểu ý của tôi, tiếp tục nói "Cậu huýt gió kiểu gì thế "
"Đại ca tôi ơi! Bọn họ có thể nghe thấy đấy!" Tôi nhìn Trần Du với sắc mặt khó coi. Trần Du nghe câu này, lúc sau xấu hổ lập tức ngậm miệng lại. Nhìn xem, lão chuột kia vẫn đang tiếp tục công việc bái mộ, khiến tôi càng thêm hứng thú với cái nấm mồ không tên này. Từng khung cảnh trước mắt, tôi cảm thấy lần này lên núi chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Nửa giờ trôi qua, lúc sau hai lão chuột rít lên một trận. Đám chuột nhỏ phía sau hai lão chuột như thể liền tản ra, chẳng mấy chốc nơi khá "náo nhiệt" này lại khoát lên chút trống trải, chỉ còn lại tôi, Trần Du cùng hai lão chuột tại chỗ, tám con mắt đối diện nhau.
Lúc này, công lão chuột kia nhìn chúng tôi cười cười, mặc dù lão có thể cảm thấy nụ cười đó rất hiền lành. Vâng, nhưng trong mắt tôi mắt tôi nó vẫn rất kinh khủng và quái dị! "Hai vị tiểu bằng hữu lại đây đi!" Công lão chuột có vẻ không sợ chúng tôi chạy trốn, dìu mẫu lão chuột đứng dậy rồi đi lên.
Trần Du nhìn tôi, vốn tưởng hắn sẽ lải nhải mấy câu, nhưng điều mà tôi không nghĩ đến chính là, hắn không nói cái gì cả, trực tiếp đi theo. Hiển nhiên chúng tôi cảm thấy chuyến đi này sẽ không làm tôi thất vọng. Hơn nữa, trong lòng tôi và anh ta giống nhau đó là có quá nhiều nghi hoặc, cần được giải đáp.
Đường lên núi càng trở nên hoang vắng, con đường từ chân núi lên trên thoáng hiện ra. Đi theo hai lão chuột một lúc, dưới chân đầy cỏ dại, ở đây chắc đã lâu rồi không có người đi qua. Đi bộ hơn nửa giờ, dưới ánh trăng, chúng tôi mơ hồ thấy cách đó không xa giữa sườn núi cao có một gian phòng. Nếu đoán không lầm, kia chính là Sơn Thần Miếu trong truyền thuyết, hai lão chuột đang đi bằng hai chân đột nhiên nằm xuống đất bắt đầu bò bằng bốn chân. Đi được vài bước thì họ bắt đầu quỳ lạy, thực sự có cái ý ba quỳ chín lạy? Nhưng may mắn là lão chuột kia không cho chúng tôi làm theo, cái hành động này của họ làm tôi cảm thấy tò mò về Sơn Thần Miếu kia hơn. Bời vì hai lão chuột rõ ràng là rất tôn thờ thứ bên trong miếu. Nhìn không xa đoạn đường đã đi hơn một giờ, cuối cùng cũng tới, đầu cơ gây nên rắc rối và làm mọi người sợ hãi chính là đây! Sơn Thần Miếu.
Nhìn ngôi đền này từ xa không cảm giác được gì, nhưng sau khi nhìn kĩ hơn nó lại mang đến cho người ta một loại áp lực vô hình. Nhưng Sơn Thần Miếu này không được xây dựng xa hoa như tưởng tượng, ngược lại nó thậm chí còn có chút tồi tàn. Diện tích cái miếu này có lẽ bằng hai nhà dân bình thường dưới núi, bốn vách tường hình như dùng bùn đất kết dính lại. Nhà của người nghèo nhất trong thôn dưới chân núi còn tốt hơn nhiều.
Hai lão chuột đến, lúc sau trực tiếp khuất phục trên mặt đất, thỉnh thoảng miệng phát ra tiếng kêu chít chít dừ dừ. Âm thanh đó chẳng qua lớn hơn tiếng kêu của chuột bình thường một chút. Nhìn thấy cảnh này, tôi thầm nghĩ, cái gọi là Sơn Thần Miếu này chắc không phải là do một con chuột tinh tu luyện thành đấy chứ.