Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích Nữ
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
....
Đôi giày thêu màu đỏ này lắc lư ngoài cửa một hồi lâu, rồi mới khoan thai chậm rãi đi vào...
Tôi lúc này mới phát hiện, đôi giày thêu màu đỏ ấy vậy mà lại dùng mũi chân đi bộ, hơn nữa một chút âm thanh phát ra đều không có...
Tình cảnh ngay lúc này thật quá là quỷ dị, tôi chỉ cảm thấy da đầu của mình một loạt tê dại, nổi đa gà cả người hết lần này đến lần khác.
Cùng lúc đó, tôi còn ngửi thấy một phòng đầy mùi hôi thối, cái mùi này thật giống như mùi vị của thịt thối rữa, lại giống như mùi của trứng vịt thối... Tôi không khỏi một trận nôn ọe, nhưng lại sợ mình phát ra động tĩnh để cho nữ ác quỷ đó phát hiện.
Vì vậy, tôi khẩn trương bưng kín miệng mình lại, nhưng cái mùi này thế mà lại lại hướng thẳng lỗ mũi của tôi mà chui vào trong.
Tôi thật sự bị bức đến thúi chết rồi.. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến ban đầu lúc khiêng Bích nữ, thật giống như cũng đã từng ngửi được qua cái mùi này.
Nhìn dáng dấp, người này chính xác là Tam cô nương. Bất quá tôi buồn bực nghĩ rằng, lần trước ta gặp nàng ta trên người ngàng còn không có mùi thối, ngược lại còn ngửi thấy một mùi rất thơm từ nữ nhân..
Vừa lúc đó, cô Ba đi tới trực tiếp ngồi vào mép giường, sau đó hướng về phía trên giường - nơi có người giấy nằm nói "Phu quân, ta tới rồi đây"
Nghe được cái âm thanh này, trong nháy mắt da đầu tôi lại tê dại đi, bởi vì giọng nói của người này hết sức nhọn, lọt vào lỗ tai nghe rất không thoải mái, để lại trong lòng tôi một sự sợ hãi không ngừng.
Mặc dù chưa thấy qua cô Ba, nhưng tôi có thể khẳng định, cô ta không phải người mà tôi đã gặp, người nữ nhân xinh đẹp - Tề Linh, bất kể là phán đoán từ thân hình cho đến giọng nói.
Nhưng người nằm trên giường lại là một người giấy, sao có thể trả lời nàng ta nha? Cũng không biết Trần Du đã động tay chân như thế nào, mà làm cho cô Ba lại không nhìn ra thứ trên giường là người giấy.
Cô Ba tiếp tục dùng thanh âm quái dị, hướng về phía người giấy nói "Phu quân, ngươi tại sao lại không nói lời nào vậy"
Trong lòng tôi cười nói thầm "Cái người giấy này mà có thể nói chuyện, mới thật là gặp quỷ"
Có thể thấy tôi không nói lời nào, cô Ba tự lẩm bẩm nói một tiếng nói "Phu quân, ta biết ngươi không tình nguyện... Ai, quên nó đi, chúng ta đi ngủ trước"
Sau đó chỉ thấy cô Ba đem giày cởi ra, sau đó leo lên giường ngủ. Vừa lúc đó, bên ngoài nổi lên một trận gió, ngay lập tức đem cây nến thổi tắt.
Tôi cẩn thận lắng nghe, ban đầu còn cảm thấy người đàn bà này âm thanh u ám, kinh khủng chứ, nhưng sau nghe cô ta lên giường thỉnh thoảng lại phát ra giọng điệu cùng người giấy , tôi cảm thấy thật buồn cười. (chỗ này hình như gạ bum ba là bum á mn:smile:)) )
"Phu quân, ngươi lại không thể để ý người ta được sao?"
"Này, ngươi cái đầu gỗ này.. Phu quân, trên người ngươi sao lại cứng rắn bang bang..."
"Phu quân à, ngươi lại không thể không để ý ta sao?"
Tôi cố nín cười, nghe cô Ba hướng về phía người giấy tán tỉnh.. Thẳng suốt qua nửa giờ sau, cô Ba này tựa như cũng không có hứng thú nữa, sau đó tự lầm bầm nói "Hừ, coi như ngươi là một hòn đá cục, ta cũng phải làm cho ngươi nóng lên.."
Sau khi nói xong, trong phòng liền rơi vào một mảnh tĩnh lặng. Tôi lúc này mới nới lỏng, hớp một ngụm khí lớn. Trần Du có nói qua, chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyền sẽ không sao.
Bởi vì nằm trên đất bùn, vô cùng không thoải mái, thêm cả mùi thịt thối rữa truyền đến, tôi thầm nghĩ rằng coi như tôi có chịu đựng đến ngày mai thì cũng bị ngạt thở mà chết.
Mãi cho đến thời điểm nửa đêm, tôi thật mệt rã rời, cũng thật bội phục chính mình ở đây trong cái hoàn cảnh "tồi tệ" này. Tôi cố gắng hết sức vẫn còn buồn ngủ, chứng minh tố chất tâm lí thật sự là không người nào bằng...
Bởi vì Trần Du đối với tôi dặn đi dặn lại, vạn lần dặn dò, để cho tôi ngàn vạn lần không thể ngủ... Cho nên, tôi thỉnh thoảng lại bấm vào bắp đùi của mình để cho bản thân duy trì tỉnh táo.
Ngay tại thời điểm ta bấm vào bắp đùi, không kìm hãm được thả rắm một cái.
Cái rắm này liền thiếu chút nữa đem tôi dọa sợ són ra quần, làm tôi không dám bấm mình nữa, nín thở... Cũng may trong phòng vẫn là một mảnh yên lặng.
Bất quá, rất nhanh tôi liền có cảm giác không đúng, bởi vì, tôi luôn có một cảm giác bị người nhìn chằm chằm.. Vì vậy, tôi từ từ tựa đầu nhìn về phía bên ngoài giường.
Bên ngoài một mảnh đen kịt, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, tôi nhất định là tự mình dọa mình rồi. Nhưng cái loại cảm giác này cứ kéo dài, bất quá ở ngoài cửa cũng không xảy ra chuyện kì quái gì..
Lại muốn từ từ thay đổi thân thể muốn cho mình nằm thoải mái một chút. Nhưng vừa lúc đó, tôi bỗng phát hiện ra bên người có một cái đồ vật gì đó mềm mại mà lạnh như băng.
Tôi nhất thời bị sợ mà giật mình một cái, sau đó trấn an tinh thần nhìn sang, bởi vì thật sự là quá mờ, căn bản không thể thấy rõ đây là đồ vật gì nên đành theo bản năng lấy tay sờ một cái... Đây là tóc?...
Vừa lúc đó, lòng bàn chân đổ một chút mồ hôi lạnh, sau đó cả người không ngừng tê dại, cái này...là một cái đầu người..
"Phu quân, ngươi thật là nghịch ngợm nha, như thế nào lại chạy tới bên này" Theo sát đó là một trận âm thanh quái dị, chính ngay cạnh tai tôi truyền tới.
Trong đầu nháy mắt liền hiện ra mấy chữ, nữ ác quỷ lại ở ngay bên cạnh tôi!!!!
Tôi bị dọa sợ vội vàng gào lên một tiếng, sau đó muốn chạy ra bên ngoài giường, nàng ta thì lại ở sau lưng tôi phát ra tiếng cười khanh khách. Tôi vừa mới leo ra ngoài đáy giường, hướng về lại gầm giường mà nhìn, cũng may cô Ba không đuổi kịp tới.
Ngoài miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài, nhưng lại đâm đầu vào một cái thân thể lạnh như băng.
"Ai a.. Chớ cản đường" Tôi lúc này đã bị sợ dọa hết hồn hết vía.
"Phu quân, ngươi có phải hay không tìm ta! Linh ~ Linh ~ Linh~"
Tôi quay đầu nhì lại, mượn ánh trăng, lần này tôi coi như là đã thấy rõ dung mạo của Tam cô nương..."
Chỉ thấy gương mặt của cô Ba giống như một cái bánh to, dưới ánh sáng của ánh trăng - một gương mặt với mặt mũi trắng dọa người, lại thêm một đôi mắt giống như hai viên hạt mè lớn nhỏ. Chán ghét nhất chính là đầu lưỡi cô ta phun ra, cứ như vậy lè ra ở bên ngoài.
Nàng ta lúc này đang hướng về phía tôi toét miệng cười, lại hướng về phía tôi đi đến "Phu quân, nương tử này sẽ hướng về ngươi phục vụ người thật tốt"
Trong lòng ta liền lạnh đi phân nửa, má ơi, cô Ba này lại lớn tuổi như vậy? Nếu để cho tôi cưới nàng, không bằng để tôi dập đầu tự tử cho rồi.. Người đàn bà này dáng dấp thật quá khó coi đi....
Vừa nói, nàng ta vừa hướng về tôi bổ nhào một cái, tôi sợ liền kêu lên một tiếng, sau đó liền hướng mép giường mà chạy đến. Nhưng là, tôi thế nào lại là đối thủ của một con ác quỷ?
Tôi trực tiếp bị cô Ba bổ nhào trên mặt đất, nàng ta hết sức thô lỗ mà ngồi trên người tôi, miệng cười hắc hắc không ngừng. Thật chán ghét nhất khi nước miếng trong miệng cô ta thi thoảng đọng xuống đầu lưỡi trực tiếp rơi xuống mặt tôi.
Cái này làm tôi cực kỳ chán ghét đi, tôi hét thảm lên một tiếng "Trần Du, ngươi mau tới đây, lão tử ta bị cưỡng giannn"
Nghe tôi gọi như vậy, Tam cô nương nhưng lại linh linh linh cười không dứt, giống như một người bị bệnh thần kinh vậy, cô ta hướng về phía tôi nói "Ha ha, phu quân, ngươi kêu đi, ngươi kêu rát cổ họng đều vô dụng, cứ gọi lớn tiếng lên"
Vừa nói nàng ta lại dùng đầu lưỡi đáng ghét kia liếm trên mặt tôi mấy cái. Kia lạnh như băng, trơn nhẵn làm cho tôi có cảm giác... Tôi thật muốn chết.
Mụ nội nó cái chân thối này, tên Trần Du đó không biết là đang ngủ chăng. Trần Du không phải nói, chỉ cần bên này có tiếng động lạ, thì hắn nội trong 10s sẽ chạy tới mà. Từ lúc cô Ba phát hiện tôi tới giờ ít nhất cũng hơn 10s đi.
Thật sự là một người không đáng tin cậy, mụ nội nó bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình. Tôi không khỏi rùng mình một cái, sau đó hướng về cô Ba mà nói "Nương tử, người.. ngươi đừng nóng lòng mà.. Ta vẫn còn chuẩn bị cho ngươi một cái tín vận định ước"
Nghe tôi nói như vậy, cô Ba này lộ ra một bộn dáng vẻ thẹn thùng, ngàng ngồi ở trên người ta, sau đó hướng về phía tôi nói "Phu quân, ngươi thật tốt... Là thứ gì vậy"
Tôi lúng túng cười, trước hết để cho nàng ở trên người tôi dời đi, tôi mới có thể đem đồ vật lấy ra... Mới lúc nãy bị rơi dưới gầm giường rồi..
Cô Ba cũng không có hoài nghi, từ trên người tôi leo xuống, tôi vội vàng mò đến đáy giường, sau đó liền đeo lên cổ cái răng chó mực mà Trần Du chuẩn bị ở trên tay.
Tiếp đó đem giấu phần đuôi của dao mổ heo, nhét vào sau cái mông. Lúc này cô Ba dùng một thanh âm vô cùng quái dị hỏi ta có phải hay không vẫn ổn chứ? Trong giọng nói của nàng ta vẫn lại mang mấy phần ngại ngùng.
Hoàn toàn không có bộ dáng uy hiếp mọi người ban ngày, tôi từ đáy giường chui ra ngoài, cả người một thân run run..
Nếu nói không sợ thì khẳng định là giả, trong tay gắt gao siết chặt cái răng chó mực nói "Ngươi nhắm lại... Nhắm mắt lại.."
Thấy tôi cố làm ra dáng vẻ thần bí, cô Ba lại một chút đều không hoài nghi tôi, ngoan ngoãn mà nhắm hai mắt lại..
Tay tôi không ngừng run rẩy, nghĩ thầm Trần Du làm sao còn chưa tới... Bây giờ bất tiện nhất chính là, tôi căn bản không biết dùng cái răng chó mực trong tay như thế nào..
"Có thể mở mắt chưa?" Lúc này cô Ba cười khanh khách, hướng về phía tôi hỏi.
Tôi nuốt nước miếng một cái, nhìn khuôn mặt kinh khủng của nàng ta, bất kể 37 hay 21, trực tiếp móc ra răng chó mực hướng về phía nàng một cách oán giận. Tôi vốn định để ngay ấn đường, nhưng tại thời khắc mấu chốt, cô Ba liền ý thực được có gì đó không đúng, chợt mở mắt ra, sau đó động một cái.
Trong tay tôi cái răng chó mực trực tiếp hướng vào mi tâm của cô ta, trong nháy mắt, cô Ba liền hét thảm đứng lên rồi bưng kín mặt. Chỉ thấy vị trí tại mắt nàng thi thoảng lại bốc lên hàng loạt khói đen.
Cô Ba một bên thống khổ bụm mặt kêu thảm thiết, dùng thanh âm u ám hỏi tôi "A ~ tại sao? Chung Xuyên, ngươi tại sao lại phải đối với ta như vậy?! Ta thật lòng đối đãi ngươi, nhưng ngươi lại muốn đả thương ta! Ta muốn giết ngươi... Ta muốn giết... ngươi....."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK