Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Lúc này, Trần Du hoàn toàn đứng bất động, một con chó có kích thước như vậy mà nhảy lên thì hắn sẽ bị xé xác cmn mất.....
"Cái đó........ này ........ Chung Xuyên...... cậu có võ công.....tôi chạy trước nhé .....tôi sẽ tự cứu mình ! " Trần Du sợ hãi nói.
Tôi nhìn hắn "Nếu cậu dám tẩu thoát trước ..... tôi nhất định sẽ đấm cậu ! "
"Đồ khốn ...... Chung Xuyên .....tôi không dựa dẫm vào cậu nữa ..... cậu thật tàn nhẫn với tôi!" Trần Du nói với giọng điệu hơi lạ.
"Bà nhà hắn! hắn đã huấn luyện con chó này, nó rõ ràng không phải là một con chó bình thường ....... Chúng ta đếm đến ba rồi cùng chạy!" Tôi nuốt nước bọt nói với Trần Du.
Sau khi tên Trần Du này nghe tôi nói vậy, hắn bảo tôi nhanh lên, không thể chần chữ nữa được rồi. Ai ngờ được khi tôi đếm đến hai, Trần Du lách lên chạy mất, tôi đã thực sự rất tin tưởng hắn mà! Ngay lúc Trần Du chạy qua con chó hói ấy, nó hú lên 1 tiếng dài, rồi lao về cạnh tôi.
Tôi vội rống lên "Trần Du, mẹ cha nhà cậu ...... " Tôi vội chạy về cái cầu thang ban nãy, trước khi tẩu thoát, tôi nghe thấy một tiếng nổ to.
Dường như có một cánh cửa trong suốt vô hình và con chó kia đã đâm sầm vào nó. Nó nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, cảm giác như nó có thể xé xác tôi bất cứ lúc nào. Nhưng mà, vào lúc này thấy nó không ra được bên ngoài nên tôi cũng cảm thấy có chút tự tin, tôi nhổ nước bọt vào nó và nói "Mẹ nó ...... làm tao sợ ..... mày không cần phải ra vẻ nữa ......... đồ vênh váo ! "
Nó vẫn cố gắng lao ra khỏi cửa, nhưng tôi cũng không có khẩn trương. Cố gắng một hồi thì có thể coi là nó đã bỏ cuộc, nó lùi lại vài bước, nhưng đôi mắt nó vẫn nhìn tôi chằm chằm. Trần Du, tên chạy trước lúc nãy, bây giờ hắn đang khổ sở hét lên "Này Chung Xuyên ..... Chung Xuyên a ..... anh em tốt của tôi " Tôi nghĩ không thể đối xử nhẹ nhàng với tên này được nữa, đã đến lúc khiến hắn phải biết sợ.
Nghĩ đến đây, tôi hét lên : "Trần Du aaaah cứu tôi ...... chết tiệt ...... aaaaa "
"Chân của tôi ...... chân của tôi .... "
"Chết tiệt! Chung Xuyên kiếp trước tôi nợ cậu à !" Trần Du gào lên rồi lao xuống. Tôi thấy hắn đang vung thanh kiếm đồng trong tay lên, mắt thì nhắm nghiền, quả thật không có tiền đồ.
"Bà nó, coi như cậu vẫn còn lương tâm!" Nhìn Trần Du lúc này không thể phủ nhận rằng tôi có chút cảm động, hắn vẫn còn chút nghĩa khí. Sau khi Trần Du nghe tôi nói thế hắn nói "Đồ khốn ..... cậu không sao à ... tôi cứ nghĩ rằng không phải con chó này nó ..... "
"Cái đồ nhà cậu bị ngu à, cậu muốn con chó trụi lủi đó giết tôi đúng không ? Vừa nãy cậu chạy rất nhanh mà, nếu nó thực sự có thể ra ngoài thì bây giờ có lẽ tôi đã không toàn thây !" Tôi tức giận nói với Trần Du và chỉ vào con chó hói đang ở bên trong.
Nghe tôi nói vậy, Trần Du cười ngượng ngịu rồi nói hắn cũng không muốn dùng hạ sách đấy, đừng trách hắn. Trần Du nhìn con chó bên trong và hỏi tôi "Cậu chắc rằng nó không thể chạy ra ? "
Tôi gật đầu với Trần Du "Chắc chắn, rất chắc chắn! " Khi nghe tôi nói vậy, Trần Du bắt đầu khiêu khích chọc tức con chó hói, vì chắc chắn rằng mỗi khi nó muốn xông ra cửa thì đã bị cản lại bởi một kết giới vô hình. Tôi nhìn Trần Du hỏi hắn "Cậu có biết đây là chuyện gì không? " Trần Du cũng lắc đầu không hiểu.
Có tiếng bước chân ở bậc cầu thang, cả hai chúng tôi vô thức liếc nhìn nhau. Tôi thấy Trương Siêu đang cầm thứ gì đó trông giống như một khẩu súng đồ chơi trong tay, một cặp kính râm trên mặt, một chiếc mũ như cái nồi và trên cái nồi thì có ăngten.
"Này .... Trương Siêu... Cậu trông như chiến binh đến từ tương lai vậy! " Tôi ngạc nhiên nói với Trương Siêu.
"Cậu có thấy mình quá nổi bật không? " Trần Du hỏi Trương Siêu. Trương Siêu dường như không nghe thấy lời chế giễu của chúng tôi, sau đó hắn giải thích. Chiếc mũ của Trương Siêu là một cái ra đa nhỏ, còn cặp kính râm thì đã được kết nối với nó. Theo cách này, hắn có thể nhìn thấy hồn ma trong chế độ ra đa thám hiểm mà không làm hại mắt. Cái khẩu súng giống như đồ chơi của Trương Siêu là một súng âm thanh tần số cao, có thể gây nhiễu năng lượng. Mặc dù Trương Siêu đang cố giải thích nhưng tôi cứ cảm thấy rằng hắn đang chế giễu chúng tôi.
Trương Siêu nhìn thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt chúng tôi, hắn lấy khẩu súng trực tiếp đối mặt với con chó, Trương Siêu muốn đả thương nó. Tôi nhanh chóng ngăn Trương Siêu lại, không có gì do gì để làm vậy cả. Nếu khẩu súng này thật sự lợi hại, giết chết con chó rồi ...... khi quay lại đây bọn chúng sẽ phát hiện chúng ta đã đột nhập đúng không ?
Thấy tôi lo lắng, Trương Siêu nói với tôi rằng công dụng của khẩu súng này không phải để giết chết hồn ma, sự lợi hại của khẩu súng mà hắn ta nói đến chỉ là khiến cho hồn ma tạm thời bị khống chế bởi tần số cao và mất khả năng di chuyển. Về cách giết, hắn vẫn đang nghiên cứu!
Tôi choáng váng, một lúc sau trở về thực tại tôi hỏi Trương Siêu "Cái quái gì vậy? Tôi thấy đó là một con chó mà? Không lẽ nó là một hồn ma? " Trương Siêu gật đầu, hắn chắc chắn. Tôi vô thức liếc nhìn con chó hói kia lần nữa. Âm khí của nó rất nặng, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói rằng một con chó ma có thể bị điều khiển.
Tuy nhiên Trần Du cũng không quan tâm lắm, hắn nói rằng "Bất kể có phải ma chó không ..... Trương Siêu đừng cho nó lên mặt, bắn đi! Con cẩu đã này quá kiêu ngạo với ông đây! " Trương Siêu gật đầu, hắn lần nữa chĩa súng vào con chó và bắn. Sau khi khẩu súng phát ra một âm thanh sắc bén, con chó đang sủa không ngừng thật sự đã đứng yên bất động, như thể đã được dạy bảo lại.
"Trương Siêu, cậu không nên được gọi là Trương Siêu ...... mà cậu nên được gọi là Trương Siêu Nhân ! ...." Trần Du thán phục nói. Vì được Trần Du tâng bốc, Trương Siêu xấu hổ gãi đầu, nói với Trần Du "Thực ra đây chỉ là một nguyên lý rất cơ bản, để tôi giải thích cho cậu ... "
Khi nghe Trương Siêu muốn giải thích, tôi và Trần Du nhanh chóng vào trong, bởi vì bình thường hắn ta đúng là kiệm lời nhưng khi động đến kiến thức chuyên môn hắn ta bắt đầu thể hiện sự hiểu biết "
Khi đi đến cửa, chúng tôi phát hiện có vài lá bùa ở khung cửa. Có lẽ chính vì những lá bùa này mà con chó hói kia không thể ra ngoài. Trần Du lại chậm rãi ngồi khiêu khích con chó trụi lủi đang bất động kia "Bà nhà mày, mày sủa à ....... Nếu không sợ bị phát hiện thì tao đã bóp chết mày bằng thanh kiếm này" Nhìn hắn ba hoa kìa ..... chả phải tất cả chúng tôi đều sợ con chó hói kia sao ?
Nghĩ vậy, tôi không thể không cảm thấy buồn cười. Lúc này tôi vô thức ngẩng đầu lên, muốn nhìn lại người phụ nữ kia, rồi nhẹ nhõm cúi đầu xuống. Nhưng khi biểu cảm trên gương mặt của tôi mới vừa được giãn ra đột nhiên cứng ngắc trở lại ..........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK