.....
Tiểu hòa thượng mỉm cười với tôi và nói "Sau cậu, thì đây không phải là lần đầu tiên nữa..." Tôi đã dại đi sau khi nghe những lời của hắn ta, tôi chỉ cảm thấy như toàn bộ con người như sắp sụp đổ.
"Anh đang đùa tôi à?" Tôi nói với tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng mỉm cười với tôi và nói rằng anh ta không đùa, còn nói nếu tôi muốn hối hận thì cũng đã quá muộn, hắn ta nói trong toàn thành phố Tần An này, không có người thứ hai nào có thể chữa được ma dược cho tôi. Tất nhiên, ngoại trừ bệnh viện. Sau khi lắng nghe xong thì tôi có thể làm gì khác được, quên đi dù sao đi nữa, ngay cả khi thất bại, thì cũng chỉ là cưa đi cánh tay
Bỗng dưng tôi nhớ đến "ngũ đệ tam khuyết ". Nó sẽ không đến sớm vậy chứ. Tiểu hòa thượng lấy ra một con dao mổ nhỏ, sau đó hơ nó trên một ngọn nến trắng đang cháy, rồi nhanh chóng bắt đầu cắt. Với nhát dao đưa xuống, tôi liền trực tiếp cắn vào thanh gỗ anh đưa cho tôi và hú lên. Mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Con mẹ nhà nó thật là đau đớn. Và tiểu hòa thượng kia tại thời điểm này, anh ta không hề dừng lại. Tốc độ của anh ta rất nhanh chỉ trong vài phút, anh ta đã cắt xuống hàng chục lần liên tiếp. Tôi không tin nổi mình đang trải qua nỗi đau này. Quan Công thậm chí không chớp mắt khi ông cạo xương để chữa bệnh sao. Bộ phim truyền hình mà tôi coi thậm chí còn phóng đại hơn. Quan Công vẫn đang chơi cờ trong khi cạo xương để chữa lành vết thương. Điều này là hoàn toàn hư cấu. Trong vài phút, tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình ướt sũng, và răng tôi quá cứng để cắn cây gậy. Tôi đã chửi rủa Khưu lão bà hàng ngàn lần trong lòng. Nếu lần này lão tử thải ra được hết ma dược, ông đây sẽ quay lại và dọn dẹp bà.
Chỉ vài phút sau tiểu hòa thượng liếc nhìn tôi và dường như tình trạng của tôi không được lạc quan cho lắm, anh ta trực tiếp lấy ra một vài cây kim châm lên trên đầu tôi "làm như vậy thì cậu sẽ không ngất đi ", tiểu hòa thượng mỉm cười với tôi.
Không phải là tôi muốn ngất đi sao? Nếu ngất đi, nó sẽ không còn đau nữa. Sau khi nghỉ ngơi nửa phút, tiểu hòa thượng lại tiếp tục dùng dao mổ để bắt đầu tách từng miếng thịt. Tôi vô thức nhìn vào cánh tay mình. Tôi thấy rằng xương của tôi đã lộ ra, nhưng nó đã xuất hiện khí đen mờ nhạt. Có lẽ đây là ma dược.
Tiểu hòa thượng liếc nhìn tôi và nói "cậu hãy chịu đựng đi." Anh ta nói xong liền lấy ra một chai nhỏ màu trắng, rồi thỉnh thoảng đổ một ít bột trắng vào vết thương của tôi. Ngay lập tức, tôi gần như rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng có lẽ là do những cây kim kia đã được châm trán tôi, nó không làm tôi trực tiếp ngất đi. Sau khi hắn dùng bột trắng đổ vào xương tôi, dường như tôi bị từng chiếc kim đâm vào xương vậy. Tôi thực sự rất hối hận vào lúc này. Vì nỗi đau này, tôi chưa từng nếm qua. Ngay cả khi bị cắn bởi một vài xác chết trước đó, nó cũng không quá đau đớn đến vậy. Tuy nhiên, điều tôi không mong đợi đã đến, đây mới chỉ là khởi đầu.
Vào lúc này, tiểu hòa thượng thỉnh thoảng niệm một thứ gì đó giống như thần chú. Bột trắng trên cánh tay của tôi ngay lập tức bốc cháy, và tiểu hòa thượng nói với tôi, "Nhanh lên vận âm khí trong cơ thể của cậu, đẩy ma dược trong người ra ... "
Tôi không thể ngừng run rẩy và nghiến răng. Lúc này, tôi thực sự nhận ra cái chết có khi còn tốt hơn là sống tiếp, Quan Công không bao giờ có thể bình tĩnh như vậy khi cạo xương để chữa bệnh như trên phim được. Vào lúc đó, như có một ngọn lửa đang đốt cháy trên xương tôi, nỗi đau đó tôi không biết phải miêu tả làm sao. Nhưng tiểu hòa thượng nói. Nếu quỷ độc còn sót lại trong cơ thể tôi da thịt tôi sẽ lại tiếp tục thối rữa, và rồi tôi sẽ tự gánh lấy hậu quả. Sau khi nghe những lời của tiểu hòa thượng, tôi rùng mình vô cớ, liền vận âm khí đẩy quỷ độc trên xương mình ra. Tôi cảm thấy như đã trải qua 10 năm dài vậy, ngọn lửa đó cuối cùng đã bị dập tắt. Có vẻ như sau khi cơn đau dữ dội biến mất, cơn đau hiện tại dường như vẫn tốt hơn nhiều. Khả năng chịu đựng đau đớn của tôi có lẽ đã cao hơn.
Lúc này, tiểu hòa thượng nhìn tôi và nói, "Rất tốt. Bây giờ chỉ cần bôi thuốc mỡ độc quyền của tôi vào vết thương của cậu là đã hoàn thành ..."
Ngay lập tức sau đó, tiểu hòa thượng trực tiếp lấy ra một số loại thảo mộc, anh ta nhai từng loại thảo mộc trong miệng, rồi nhổ vào bát anh ta không sợ đắng sao, sẽ làm gì với chúng ? Sau một hồi cái bát đã đầy, anh ta bỏ những loại thảo mộc đã nhai này vào một cái cối, rồi giã chúng tất cả đều được giã nhuyễn. Tiểu hòa thượng từ trong túi áo lấy ra một vài chai thuốc mà không biết là gì nhỏ vào cối. Anh ta trộn chất lỏng này vào thảo dược, khuấy vài lần, rồi trực tiếp đắp vào vết thương của tôi. Cảm giác đau đớn dữ dội ban đầu ngay lập tức trở thành một loại thoải mái, mát lạnh. Sự thoải mái này thỉnh thoảng xuất hiện và tôi luôn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình được thư giãn trong tức khắc. Lúc này, tiểu hòa thượng rút ba cây kim trên trán tôi ra. Sau khi rút chúng ra, tôi liền hôn mê.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, tôi thấy rằng tôi đang nằm trên giường, và vẫn còn một chút ngứa ran trên cánh tay. Giấc ngủ này rất hữu dụng, nó đã bù đắp lại năng lượng tinh thần của tôi đã gần như bị tiêu hao trong khi tiểu hoà thượng trị thương cho tôi. Chậm rãi mở mắt ra và thấy rằng tôi vẫn còn ở trong phòng khám, có một người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi. Người phụ nữ này là Hồ Đình Đình. Lúc này, Hồ Đình Đình hoàn toàn rất khác so với khi vừa đến. Người ta nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, câu này rất đúng. Nhìn vào đôi mắt của Hồ Đình Đình, tôi biết rằng tiểu hòa thượng đã chữa lành cho cô ấy.
" Chung Xuyên, anh vẫn ổn chứ." Hồ Đình Đình nhìn thấy tôi vưà mở mắt ra, liền nói với tôi.
" Em có khỏe không?" Tôi không có thời gian để trả lời Hồ Đình Đình, vì vậy tôi đã hỏi cô ấy trước. Hồ Đình Đình mỉm cười lúng túng, sau đó đứng dậy và cúi đầu 90 độ. "Cảm ơn anh, Chung Xuyên ca. Nếu thực sự có kiếp sau, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh và Du ca ... "
Tôi vẫy tay hết lần này đến lần khác, cầu xin cô ấy đừng làm vậy. Hồ Đình Đình nói với tôi rằng cô ấy đã cảm ơn Trần Du. Hỏi kỹ thì tôi mới biết. Tôi đã hôn mê được 2 ngày. Sau khi tiểu hòa thượng chữa khỏi cho Hồ Đình Đình, tôi yêu cầu Hồ Đình Đình quay lại và nói với Trần Du.
"Cửu Gia đó có đến không ? " Hồ Đình Đình lắc đầu với tôi, và cô ấy nghe Trần Du nói rằng Cửu Gia đã bị trì hoãn trong hai ngày.
"Bà già kia thì sao ?." Tôi nói với Hồ Đình Đình.
"Chà, vẫn ở đây. Du đại ca nghe xong những đau khổ mà anh phải chịu ở đây, đã hành hạ bà già kia một trận." Hồ Đình Đình nói với tôi. Khi tôi biết rằng Cưủ Gia không đến đúng hẹn, tôi luôn cảm thấy khó chịu. Lúc này, tiểu hòa thượng đi đến và nói với tôi, "Chung Xuyên, cậu cảm thấy thế nào? ?
Tôi di chuyển bàn tay bị thương trong tiềm thức và gật đầu. Vẫn nói với tiểu hòa thượng "Cảm ơn Sư phụ, không biết tên của cậu là gì?"
Tiểu hòa thượng liếc nhìn tôi, rồi nói với tôi "Hoàng tử"
"Hoàng tử nào? Con trai của hoàng đế nào? Tên này rất ổn đấy, rất kiêu ngạo ..." Tôi nói với tiểu hòa thượng bằng một nụ cười.
"Hoàng là vàng, tử là một đứa trẻ ..." Tiểu hòa thượng giải thích cho tôi một cách tỉ mỉ. Cái tên "đứa trẻ màu vàng?" Xuất hiện trong tâm trí tôi ngay lập tức.
Vào lúc này, tiểu hòa thượng nói với tôi "Vì đã không sao nữa, cậu có thể đi, đừng đụng đến nước vài ngày. Có thể sẽ hơi ngứa trong một thời gian dài ... " Tiểu hòa thượng căn dặn. Tôi khẽ gật đầu và hỏi tiểu hòa thượng phí chữa bệnh bao nhiêu. Tiểu hòa thượng vẫy tay với tôi ra hiệu không tốn tiền. Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên một chút. Ngày nay vẫn còn đại phu như vậy sao. Tiểu hoà thượng còn bảo tôi dừng quên hiến máu hàng tháng. Vâng, cái tên này chính là yêu máu của tôi. Nhưng dù sao đi nữa. Tôi vẫn rất biết ơn, tôi đã sẵn sàng để ra ngoài, gần bước đến cửa. Tiểu hòa thượng đột nhiên ngăn tôi lại, "Hãy đi ra bằng cửa sau."
Nghe xong lời này của tiểu hòa thượng, tôi hơi sững sờ và nhìn hắn. Tiểu hòa thượng nói với tôi một cách nhẹ nhàng "Kể từ khi cậu đến, gần đây xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lạ ..."
Tôi liếc nhìn tiểu hòa thượng. Hẳn anh ta đã biết gì đó khi nói với tôi như vậy. Nếu tôi đoán đúng, đó là người của Già Tỏa. Rõ ràng Cửu Gia không còn đáng tin nữa. Bởi vì Khưu lão rất quan trọng, tại sao ông ta không đến sớm mà còn chần chừ. Nếu ông ta thực sự muốn đến đây, có thể gọi cho chúng tôi, hoặc là Trần Du đến đón. Nếu đó thực sự là người của Già Tỏa, điều đó hơi khó nhằn. Tại sao bọn chúng lại không mò đến cửa hàng nếu muốn cứu người mà lại theo dõi tôi ở đây. Nếu chúng có đông người, tôi sợ Trương Siêu và Trần Du không phải là đối thủ của chúng? Nghĩ vậy, tôi không thể tìm ra lời giải thích.
Tôi trực tiếp nói với tiểu hòa thượng "Cảm ơn sư phụ, tôi nợ cậu một ân tình..." tôi đi ra từ cửa sau.