.....
Mặc dù đang hôn mê, nhưng trong tiềm thức thì tôi vẫn còn nhận thức được. Tôi cảm thấy dường như bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài. Nhưng mơ đến cái gì thì tôi hoàn toàn không nhớ được. Tôi chỉ cảm thấy như mình đang đứng trong một cái hầm băng giá, thi thoảng lại có những cơn ớn lạnh xâm nhập vào người.
Không biết được là đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy có một vài cặp mắt ở xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình. Tôi muốn mở mắt ra nhưng có lẽ tôi đã hôn mê quá lâu nên cơ thể trở nên yếu ớt không còn chút sức lực nào. Ngay cả mở mắt cũng không thể.
"Sơn thần đại nhân? Thời gian đều đã qua lâu như vậy rồi tại sao cậu ta vẫn chưa tỉnh, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ" Tuy không thể mở được mắt nhưng âm thanh đó tôi vẫn có thể nghe thấy được, liền biết người đó chính là Trần Du.
Có điều tôi không nghe thấy có bất cứ người nào ở bên cạnh trả lời Trần Du. Nhưng lại có một đôi bàn tay gầy gò hình như đang sờ mó cơ thể tôi, căng thẳng nói với Trần Du "Qua lúc nữa là ổn thôi." Giọng nói này, tôi nghe thấy rất quen thuộc, hình như là "thần núi" có cái đuôi dài màu đỏ tối hôm qua.
Sau một lúc tôi hồi phục được chút sức lực, cả người cũng hồi phục được chút sức. Lúc này tôi từ từ mở mắt. Cảnh tượng trước mắt chầm chậm hiện ra. Vừa mở mắt cái liền thấy Trần Du xuất hiện ngay trước mắt với khuôn mặt to đùng của cậu ta. Nhìn thấy tôi đã tỉnh, cười khà khà với tôi "Chung Xuyên, cậu tỉnh rồi." Tôi có chút sững sờ nhìn xung quanh. Hiện giờ bản thân đang ở một nơi sáng sủa, một căn phòng cổ xưa. Tôi lúc này thì đang nằm trên một chiếc giường.
"Tôi chẳng phải đang ở trước cửa đền Sơn thần sao? Đây là đang ở đâu?" Tôi liếc nhìn xung quanh hỏi Trần Du.
Thấy tôi muốn dậy Trần Du liền tới dìu tôi. Sau đó nói với tôi "Đây là đền Sơn thần."
"Cậu đùa tôi sao, không đúng cậu bị trúng tà rồi à?" Tôi nhìn Trần Du một cái để xác nhận, nhưng nhìn Trần Du dường như bình thường hơn bao giờ hết. So với biểu hiện phấn khích và điên rồ lúc trước khi tôi hôn mê cũng không có. Tôi nhìn cách bài trí của căn phòng, kì thực khiến tôi không có cách nào cảm nhận được căn phòng này với đền Sơn thần là một. Qua vài phút tôi nghĩ là có thể tôi chưa tỉnh hẳn. Nói rồi tôi dùng tay đập mạnh một cái vào đầu. Sau khi đập xong một cái thì cảm giác nóng rực đột nhiên truyền đến. Điều này nói cho tôi biết, đây không phải là mơ.
"Chung Xuyên, Cậu đây là đang làm gì thế?" Trần Du vừa thấy tôi "tự hại". Sau đó vội vàng hét to sang phía bên cạnh "Sơn thần, bà mau đến xem xem, tiểu tử này hình như điên rồi."
"Ai điên cơ, cậu kêu loạn cái gì. Đúng rồi. Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tôi hỏi Trần Du rồi quay mặt ra cửa nhìn. Chỉ thấy ở cửa có những bước đi từ từ, một người phụ nữ đi ra với tốc độ không nhanh không chậm. Nhìn thấy bộ y phục của người phụ nữ đó tôi liền cảm thất rất quen thuộc, đặc biệt là cái đuôi nhỏ dài đằng sau, càng vô cùng hấp dẫn. Đợi sau khi người phụ nữ đó tới gần, tôi liền sững sờ. Bởi vì người phụ nữ trước mắt không ai khác chính là "lão thái thái" ở dưới làng. Khưu Thục Tĩnh đó đã chết rất thảm thương. Nhìn thấy tôi người phụ nữ đó cảm thấy kinh ngạc.
"Lão thái thái" Khưu Thục Tĩnh tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói với tôi "Cậu có phải là không ngờ tới chính là tôi!"
Tôi gật đầu với bà ta "Bà chính là Sơn thần? Bà rốt cuộc muốn làm gì?"
Khưu Thục Tĩnh sau khi nghe tôi nói liền cười nhạt nhẽo "Tôi làm sao có thể là Sơn thần được. Tôi chỉ là người hầu của Sơn thần mà thôi."
"Gì cơ? Bà không phải là Sơn thần?Vậy bà không phải đã nói với tôi bà là Sơn thần sao?" Sau khi nghe thấy lời của Khưu Thục Tĩnh, ban đầu Trần Du cười nhẹ nhàng rồi sau đó liền nhanh chóng ngượng ngùng. Bởi vì cái tên chết tiệt kia, hình như từ lúc đầu tới bây giờ đều cảm thấy bà ta chính là Sơn thần. Hơn nữa cậu ta vẫn luôn gọi bà ta như vậy.
Lúc này Khưu Thục Tĩnh nói với Trần Du "Hình như từ trước tới giờ tôi chưa từng nói với cậu tôi chính là Sơn thần."
Nghe thấy Khưu Thục Tĩnh nói Trần Du có chút sững sờ. Có vẻ như Khưu Thục Tĩnh nói cũng khá có lý. Tôi cũng trưng ra bộ mặt như kiểu ép buộc nói với Khưu Thục Tĩnh "Sơn thần đại nhân tại sao lại phải gặp tôi, còn nữa sao bà phải làm chúng tôi hoang mang."
Lời của tôi vừa được thốt ra thì Trần Du ở bên cạnh liền nhanh chóng nói lại "Người bị hoang mang là cậu chứ không phải tôi."
Tôi liếc nhìn Trần Du, ngay sau đó nói "Cậu không phải bị ma ám rồi chứ?"
Không đợi Trần Du nói tiếp, Khưu Thục Tĩnh cười nhạt nhẽo nói với tôi "Làm cậu hoang mang là bởi vì thuận tiện cho việc kiểm tra xem cậu có phải là người mà Sơn thần muốn tìm hay không. Còn việc Sơn thần đại nhân tìm cậu để làm gì thì đợi chút nữa gặp Sơn thần đại nhân rồi chẳng phải cậu sẽ biết hay sao?"
Tôi nói với Khưu Thục Tĩnh "Các người xác nhận thân phận của tôi. Vậy tôi tại sao nhất định phải đi gặp Sơn thần đại nhân mà bà nói?"
Sau khi nghe tôi nói, Khưu Thục Tĩnh dường như là nghe được một câu nói rất buồn cười. Khưu Thục Tĩnh nói với tôi "cậu có sự lựa chọn sao?"
So với lúc trước tôi không có sự tự tin nào nhưng bây giờ thì trong lòng tôi tràn đầy sự tự tin hơn bao giờ hết. Nếu Sơn thần đã tốn bao công sức dụ chúng tôi tới đây thì nhất định có yêu cầu gì đó, nếu đã như vậy thì sẽ không dễ dàng gì để tôi chết được. Sau khi ý thức được điều này, tôi nở một nụ cười nói với Khưu Thục Tĩnh "Tôi đương nhiên là có lựa chọn rồi, trước hết bà phải nói với tôi những gì tôi muốn biết, bà phải nói một cách thành thật. Tôi nghĩ tôi sẽ có thể đi gặp vị Sơn thần mà bà nói."
Lúc này Trần Du dùng tay kéo áo tôi rồi thi thoảng nhìn tôi.
Khưu Thục Tĩnh nghe thấy tôi nói rồi liên tục nhìn tôi rồi nói "Cậu muốn biết điều gì?"
Tôi nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Theo những gì tôi biết thì Khưu Thục Tĩnh này với Khưu Thục Trinh nhất định có mối liên hệ chặt chẽ. Nếu như Khưu Thục Tĩnh và Khưu Thục Trinh đều là người của tổ chức Già Tỏa vậy thì tôi chắc chắn không hợp tác với bà ta đi gặp cái gọi là Sơn thần kia. Vì vậy tôi mang hết những nghi ngờ trong đầu hỏi Khưu Thục Tĩnh.
Khi tôi đề cập tới Khưu Thục Trinh thì Khưu Thục Tĩnh tỏ ra rất ngạc nhiên. Bà ta phấn khích nắm lấy tay tôi nói "Sao cậu biết được cái tên Khưu Thục Trinh đó?"
Khưu Thục Tĩnh như này trực tiếp khiến tôi ngơ ngác. Chẳng phải tôi đang hỏi bà ta sao? Sao bây giờ bà ta lại hỏi ngược lại tôi?
Có điều, không đợi tôi trả lời, đôi tay gầy guộc của Khưu Thục Tĩnh sống chết nắm lấy cách tay tôi. Thấy tôi không trả lời lại tiếp tục hỏi "Chung tiên sinh, cậu mau nói đi, cậu đã nghe được cái tên Khưu Thục Trinh này ở đâu?"
Nhìn thấy bộ dạng Khưu Thục Tĩnh như này thật không giống như đang giả vờ.
"Bà nói với tôi trước đi đã, bà với Khưu Thục Trinh có quan hệ gì, tôi sẽ quyết định nên nói với bà hay không!" Tôi nói với Khưu Thục Tĩnh. Sau khi nghe thấy lời tôi nói, Khưu Thục Tĩnh liền trả lời mà không cần suy nghĩ. Tôi vốn dĩ nghĩ Khưu Thục Tĩnh này sẽ che giấu tôi, hoặc là bịa đặt. Nhưng mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của tôi, Khưu Thục Tĩnh này liền nói ra hết những gì mà bà ta biết.
Hóa ra bà ta ta với Khưu Thục Trinh là chị em, nhưng không giống như những gì tôi mong đợi bọn họ từ lâu đã không còn liên hệ. Ở trong thời buổi loạn lạc, hai người họ vì quan hệ gia đình mà lạc mất nhau. Khưu Thục Tĩnh đã thử tìm kiếm rất lâu nhưng cũng không tìm được tin tức nào của chị gái. Lâu dần bản thân Khưu Thục Tĩnh cho rằng chị gái đã chết rồi nên Khưu Thục Tĩnh vẫn luôn ở lại ngôi làng này không rời đi. Nếu như Khưu Thục Tĩnh biết chị gái vẫn còn sống thì nhất định đã không ở lại đây, sớm đi tìm chị gái mình rồi.
Sau khi nói chuyện xong với tôi, Khưu Thục Tĩnh phấn khích hỏi "Chị gái tôi có phải là vẫn còn sống?"
Trong ánh mắt Khưu Thục Tĩnh có vài sự mong đợi và sợ hãi. Mong đợi chị gái mình vẫn còn sống, sợ sệt là sẽ nhận lại tin tuyệt vọng từ tôi. Thật ra tôi lúc này trong lòng rất rối rắm, không biết nên nói như nào với Khưu Thục Tĩnh. Bởi vì Khưu Thục Trinh đã chắc chắn là người của tổ chức Già Tỏa. Còn Khưu Thục Tĩnh ở trước mắt đây tuy không phải thần núi nhưng với bộ dạng nửa người nửa yêu của bà ta đương nhiên cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Nếu như tôi đem chuyện của Khưu Thục Trinh nói với bà ta, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc tặng cho tổ chức Già Tỏa một người rất lợi hại hay sao.
Nhất thời tôi rơi vào tình huống khó xử.
Có điều, nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo của bà ta tôi khó tránh khỏi một chút lay động. Ngay sau đó nói như phản xạ có điều kiện "Bà ta vẫn còn sống hơn nữa còn sống rất tốt."
Sau khi nghe tôi nói, vốn dĩ khuôn mặt bà ta đang điềm tĩnh thì lúc này cả người bỗng run rẩy, hai tay gầy gò nắm chặt tay tôi, đôi mắt chuyển động không ngừng "Thật...thật vậy ư?"