Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Lúc này, Sở Ngư dường như rất hài lòng sau khi xem màn diễn xuất của chúng tôi. Cô ta không định nói gì nữa và quay đi.
Tôi hét lên với Sở Ngư, " Cô Sở khi nào thì cô sẽ tha cho cả hai chúng tôi đây."
Nhưng Sở Ngư, cô ta đã phớt lờ chúng tôi, ngay sau khi Sở Ngư rời đi. Mặt Trần Du lập tức tối sầm lại, và hắn ta nhổ nước bọt vào cửa giận dữ nói : "Chết tiệt, làm sao có thể có một người ghê tởm như vậy tồn tại trên thế giới này ..."
Rồi hắn quay sang nhìn tôi lần nữa và nói, " Chung Xuyên. Tôi không ngờ rằng cậu lại học nhanh vậy ..."
"Hỏi vậy có thấy vô nghĩa không? Chỉ khi chúng ta ra được bên ngoài, chúng ta mới có thể tìm cách giúp Hồ Đình Đình. Hãy nhìn vào những gì cậu vừa hứa. Cậu có làm được không?" Tôi nói với Trần Du.
Lúc này, Trần Du nở một nụ cười, rồi nói với tôi, "Tôi không. Đây không phải chỉ là diễn thôi sao?"
Ngay khi hai chúng tôi vừa nói được vài lời, có một tiếng bước chân khác ngoài cửa, và một nhân viên bảo vệ đi đến.
"Nếu nghe lời sớm có phải tốt hơn không?" Nói xong, anh ta đến giúp chúng tôi tháo còng. Tự nhiên, chúng tôi khẽ gật đầu và bước ra khỏi cửa.
Tôi liếc nhìn Trần Du một lúc và nói, "Đó chỉ là để giúp cậu thôi. Nếu không cậu định sẽ làm gì?"
"Làm thế nào sao chúng ta tất nhiên sẽ đóng cửa lại ....." Trần Du nói với một biểu hiện tàn nhẫn.
Chúng tôi khẽ mỉm cười, chuyện chính chúng ta cần làm bây giờ là tìm Hồ Đình Đình trước. Nhưng khi chúng tôi ở tầng dưới tòa nhà số 18, chúng tôi phát hiện ra một vấn đề là chúng tôi không thể vào được. Tôi đã cố gắng hỏi một vài sinh viên nữ. Nhìn những biểu cảm kinh tởm của các sinh viên nữ. Tôi chợt nghĩ về biểu cảm của những sinh viên kia khi chúng tôi đến đây vài ngày trước, lúc đấy không hiểu sao họ đã nghĩ chúng tôi là biến thái, bây giờ nghĩ lại thì tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giờ tôi có thể khẳng định rằng, con ả Sở Ngư không phải làm điều này lần đầu.
Bây giờ tôi nghĩ lại, nếu tôi đoán đúng, dì quản lý béo ở quầy tiếp tân, bao gồm cả những sinh viên đó, có phải đã nghĩ chúng tôi là khách hàng của cô ấy không.
Lúc này, Trần Du lo lắng rút điện thoại ra và gọi cho Hồ Đình Đình. Nhưng điện thoại di động của Hồ Đình Đình luôn bị tắt. Chúng tôi muốn cố gắng đi vào đó nhưng bất thành.
Sau khi nghe những lời từ dì quản lí béo, tôi chợt nghĩ ra đúng cảnh sát! Gọi cảnh sát! Nghĩ về điều này, tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho Giám đốc Lưu.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Giám đốc Lưu nhấc máy điện thoại.
Tôi chỉ kể câu chuyện ngắn gọn với Giám đốc Lưu. Sau khi nghe những gì tôi nói, Giám đốc Lưu nói với tôi, "Loại trường đại học gì vậy ? " Ông ấy hét lên.
Rồi tôi nói với Giám đốc Lưu, "Giám đốc Lưu, ông có biết Sở Ngư là ai không?"
Sau khi nghe những gì tôi nói, Giám đốc Lưu đã không suy nghĩ quá lâu trước khi trả lời chúng tôi rằng : "Tôi không biết Sở Ngư là ai, nhưng Thành phố Tần có một gia đình họ Sở và công việc kinh doanh của họ rất lớn ..."
"Nếu cô ấy phạm tội ... Giám đốc Lưu, ông ..." Tôi hỏi Giám đốc Lưu một cách ngập ngừng. Tôi phải dò xét thái độ của Giám đốc Lưu xem như thế nào.
Trước khi tôi kết thúc câu hỏi, Giám đốc Lưu nói với tôi: "Thiên sư Chung, chúng tôi là cảnh sát. Miễn đó là một tội ác, tội phạm, chúng tôi đều sẽ không để kẻ xấu thoát tội. Cậu cũng có thể yên tâm rằng đồn cảnh sát của chúng tôi chỉ phục vụ người dân, không có dịch vụ đặc quyền. ... "
Những gì Giám đốc Lưu nói khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trong lòng tôi thực sự hiểu rất rõ rằng nếu tôi không có Thiên Sư Đường làm chỗ dựa thì.
"Thiên sư Chung, cậu có cần chúng tôi gửi ai đó đến giúp cậu không?" Giám đốc Lưu hỏi tôi sau khi đưa ra tuyên bố.
"Bây giờ tôi chưa cần. Nếu họ đến đây sẽ không khác gì đánh rắn động cỏ. Ông có thể liên hệ giúp chúng tôi hiệu trưởng trường đại học này không ..." Tôi với Giám đốc Lưu. Giám đốc Lưu đương nhiên là đồng ý, mặc dù ở các phòng ban khác nhau, nhưng họ vẫn ở trong một hệ thống chính trị. Sau khi cúp điện thoại của Giám đốc Lưu không lâu, một người tự xưng là Triệu Viện trưởng đã gọi và nói với tôi rằng Giám đốc Lưu đã nói chuyện với ông ta, ông ta đang trên đường đến trường đại học vào lúc này. Tôi vội vàng ngăn ông ta lại. Tôi nói ông ta chỉ cần nói một tiếng với nhân viên bảo vệ tại văn phòng an ninh và người dì tại văn phòng quản lý cư trú ký túc xá là được. Vào lúc này chúng tôi chỉ cần tìm người.
Triệu Viện trưởng đương nhiên đồng ý ngay và nói với chúng tôi rằng quan điểm của trường ông ấy đối với bạo lực trong trường luôn là không khoan nhượng. Cho dù đó là ai, có như thế nào thì cũng không được phép. Khi tôi nghe khẩu hiệu la hét của Triệu Viện trưởng, tôi không thể không cảm thấy buồn cười trong lòng.
Có lẽ, Giám đốc Lưu chưa cho ông ta biết danh tính của chúng tôi vì vậy tôi nói "tôi tên là Chung Xuyên, và một trong những đồng nghiệp của tôi là Trần Du. Giám đốc Lưu sẽ gửi cho ông thông tin của chúng tôi. Chúng tôi đang đợi dưới tòa nhà ký túc xá số 18, vấn đề cụ thể, tôi sẽ nói chuyện với ông vào ngày mai sau." Triệu Viện trưởng đồng ý.
Đúng là sau khi có được mối quan hệ này, mọi thứ đã được thực hiện rất nhanh và suôn sẻ. Khoảng một lát sau, người quản lí béo từ trong tòa nhà 18 bước về phía chúng tôi với một nụ cười trên khuôn mặt. "Hai em trai, hóa ra là đội giám sát được hiệu trưởng cử đến. Tại sao hai cậu lại không nói rõ đừng để bụng sự hiểu lầm này nhé..." Thái độ của bà dì béo thay đổi 720 độ. Có thể thấy rằng bà ấy đang có chút bối rối trên khuôn mặt. Tôi còn thấy rằng có một vài dấu tay màu đỏ trên khuôn mặt mũm mĩm của bà ấy.
Tôi nói với bà ấy "Tôi cũng có trách nhiệm. Tôi không trách dì đâu ..." Tôi nhìn dì quản lý. Trên thực tế, tôi cũng có phần sai. Bà dì mũm mỉm này không làm gì sai cả, dì ấy chỉ nhầm tưởng chúng tôi là khách hàng của Hồ Đình Đình. Đó là lý do tại sao dì ấy lại không cho chúng tôi vào.
" Dì có thể nói cho chúng tôi biết bây giờ Hồ Đình Đình đang ở đâu được không..." Tôi nói với bà dì béo. Dì ấy nói với chúng tôi rằng sau ngày người mẹ xảy ra chuyện thì Hồ Đình Đình chuyển vào ký túc xá lúc đó cô ta chưa thành ra như thế này.
Sau khi nghe những bà dì béo, tôi nói với bà ấy: "hãy để chúng tôi ngăn việc này lại. Dì ơi, hãy đưa chúng tôi lên đó, mặc dù tôi biết đó là ký túc xá của nữ sinh..."
Bà dì béo gật đầu lần nữa, rồi đưa chúng tôi lên. Đi thẳng lên tầng năm, cánh cửa phòng ký túc xá mang số 53 xuất hiện. Thỉnh thoảng bên trong lại có tiếng cười phát ra. Bà di béo gõ nhẹ vào cửa, và một giọng nữ vang lên "Ai ..."
"Kiểm tra phòng " bà dì béo đứng ngoài cửa nói. Sau khi nghe thấy âm thanh đó, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Đứng ở cửa là cô em gái đi theo Sở Ngư có ngón tay bị tôi làm gãy. Sau khi mở cửa ra nhìn thấy tôi, cô ta rõ ràng rất ngạc nhiên, chỉ vào tôi và nói: "Tại sao anh dám đến đây?"
Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy, rồi nói với cô ấy: "Nếu cô muốn tôi chặt nốt những ngón tay khác, hãy tiếp tục chỉ vào tôi xem ..."
"Ồ, vậy sao... ... anh có biết tôi là ai không?" Lúc này, cô ta bước vài bước rất kiêu ngạo, tiếp tục chỉ vào tôi bằng ngón tay của cô ấy, và tôi dĩ nhiên đã đánh mạnh vào tay cô ta.
Cô ta liền hét lên "Giết người ... Giết người..." Sau khi cô ta hét lên thật khủng khiếp như vậy, một vài cô gái từ bên trong bước ra, từng người từng người một trên tay đang cầm gậy bóng chày. Tôi tự hỏi có phải tất cả các sinh viên đại học bây giờ đều rất bạo lực thế không?
Ba cô gái bước ra và nhìn thấy cô ả gãy ngón tay nằm trên mặt đất và đang ôm tay, bọn họ nhìn chúng tôi và nói : "Lại là hai người nữa à, hai người biết chị Ngư đi vắng, nên muốn đến gây rắc rối cho bọn tôi phải không..."
Tại thời điểm này, bà dì béo có lẽ cảm thấy rằng mình đã bị bỏ rơi nên có vẻ đang rất buồn bã.
Tôi trực tiếp nắm lấy gậy bóng chày và sau đó nói với họ: "Tại sao các cô từng người một lại cầm cây gậy bóng chày này và giả vờ trẻ trung và quyến rũ nhỉ? Các cô nhìn lại bản thân xem như thế nào, không thấy xấu hổ à? Các cô có thấy rằng mình giống sinh viên đại học không? "
Ba cô ả đang rất kiêu ngạo đột nhiên lập tức sợ hãi.
Sau đó, một cô gái bị cướp mất cây gậy bóng chày trong tay bởi bà dì béo "Tại sao em còn làm chuyện này ? Đi và đưa bạn mình đến bệnh xá đi ..." Dì quản lí kí túc xa nói với cô gái. Hai cô gái khác cũng muốn đi theo. Nhưng cả hai đều bị chặn lại bởi bà dì béo, và bà ấy liếc nhìn bọn họ.
Tôi thấy rằng không có ai ngoại trừ bốn người này trong phòng "Hồ Đình Đình đâu rồi?" bà dì béo hỏi hai cô gái. Hai cô gái liếc nhìn nhau, rồi lại lắc đầu lần nữa. Nhìn vào biểu cảm của họ, rõ ràng bọn họ biết.
Tôi nói nhẹ nhàng: "Cho các cô ba cơ hội để nói. Hồ Đình Đình đang ở đâu? Đây là cơ hội đầu tiên."
Sau khi nhìn nhau, hai cô gái nói rất chắc rằng chúng tôi không biết. Tôi tiếp tục hỏi, "Đây là cơ hội thứ hai ... Hồ Đình Đình ở đâu?"
"Anh thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị dọa sao, chúng tôi không phải là mẹ của Hồ Đình Đình, làm sao chúng tôi biết cô ta ở đâu? Tôi nói cho anh biết, anh đang tự giết mình đấy ..." Cô ta chỉ vào tôi.
"Đây là cơ hội thứ ba, và cũng là cơ hội cuối cùng của cô Hồ Đình Đình, người đâu nếu không nói, tôi sẽ trực tiếp ném cô xuống từ tầng năm." Tôi chậm rãi nói với họ một cách từ từ, trong mắt tôi tràn đầy sát khí.... ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK