Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không thể không nói, mấy hôm nay Cổ Dục chưa từng gấp gáp như vậy. Nhưng mọi thứ đều đang xoay vần, mà cũng đâu phải là không có biện pháp đuổi kịp?

Sau khi chuẩn bị đồ đạc xong, hắn còn cố ý nấu thêm một chút thức ăn để sáng mai mang đi. Mặc dù trong rừng rậm cũng có thức ăn, nhưng đồ tự mình chuẩn bị vẫn yên tâm hơn, lại ngon hơn nữa.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, rất nhanh đã tới sáng hôm sau. Cổ Dục nghe thấy tiếng chó sủa từ sớm. Không cần phải nói cũng biết là ông Cổ Kiến Quân tới. Cổ Dục cũng lập tức ra khỏi giường. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, hắn để lại Bạo Quân trông nhà rồi sang nhà ông Hai, bảo với chú Ba rằng nếu rảnh thì để ý nhà hắn một chút.

Sau khi xắp sếp mọi thứ xong xuôi, hắn mới đem theo Vua Núi rời khỏi nhà, đi theo Cổ Kiến Quân lên trên núi. Nhưng khi đi trên đường, Cổ Dục mới nhận ra rằng trước đây là mình đã nghĩ ngợi quá nhiều. Sở dĩ Cổ Kiến Quân dẫn hắn lên núi, chỉ đơn thuần là đi chơi chứ không phải là trả nợ ân tình gì cả. Mà lão hẳn là muốn thấy năng lực của Vua Núi hơn cả.

Hai người vừa đi về phía núi sâu vừa nói chuyện. Đúng là rất nhanh mà.

Khoảng 7h sáng, bọn họ đã tới được chỗ mà trước đây Cổ Dục hái nấm.

Khu đất này, trước đó Cổ Dục chưa từng đi tới.

Hắn chỉ là bậc thầy sinh tồn, chứ không phải bậc thầy tìm đường.

Mà vào lúc này, có thể là liên quan tới việc vào núi mà Vua Núi cùng 5 con chó đi theo Cổ Kiến Quân đều chui ngay vào trong bụi cỏ. Điều này là để tìm đường, cũng kiểm tra xem có nguy hiểm gì không. Mà sau khi Vua Núi biến mất, lão cũng nhớ rằng mình không chỉ có trách nhiệm với chỉ riêng mình Vua Núi. Thế là vừa đi vào trong, lão vừa nói với Cổ Dục.

“Tiểu Dục này, cháu nhìn khoảng đất trồng cây Óc Chó trước mắt đi. Trước đây không lâu, chúng suýt nữa bị đốn sạch. Nhưng chẳng biết bắt đầu khi lúc nào mà gần đây, mọi người lại thích sử dụng loại hạt này. Mỗi năm đều có người lên đây hái. Tự nhiên nó trở thành bảo bối.”

Chỉ vào rừng cây bên cạnh, Cổ Kiến Quân cười ha hả nói.

Mà sau khi Cổ Dục nhìn sang, hắn cũng gật đầu một cái. Rất đúng, dạo này đang có cơn sốt “Óc Chó”. Quả Óc Chó dài tự nhiên kia cũng được gọi là Hồ Đào. Đương nhiên nó có rất nhiều chủng loại.

Giống như Cổ Kiến Quân chỉ đống Hồ Đào trồng bên này, chính là đống Hồ Đào không có nhân. Hồ Đào rất nổi tiếng trong giới chơi đồ giải trí ở Trung Quốc. Đương nhiên, phải đáng giá mới chơi được. Đáng giá ở đây là phải mấy chục ngàn tệ, còn những thứ không đáng giá thì chỉ có mười mấy tệ thôi. Nhưng so với mười mấy tệ, trăm mấy tệ hàng ngàn tệ thì đó cũng là một khoản lợi nhuận lớn.

Cổ Dục cũng không quá hứng thú với cái đống trước mắt, cho nên chỉ nhìn một chút.

Nhưng sau khi hắn nhìn sang bên kia thì phát hiện ở trên mặt đất có không ít quả mọng nhỏ màu đen. Hắn cảm thấy rất hứng thú, cho nên không thể không qua hái một ít.

“Chà, cháu cũng biết quả Hắc Tinh Tinh này sao. Ông còn tưởng mấy đứa nhóc trên thành phố như cháu không biết chứ.” Nhìn Cổ Dục hái thứ đó, Cổ Kiến Quân cười cười rồi đứng lên.

“Làm sao mà cháu lại không biết được. Hồi nhỏ cháu cũng ăn không ít đâu.” Nhìn thấy Cổ Kiến Quân cười, Cổ Dục lấy tay xoa xoa rồi bỏ vào trong miệng.

Hắc Tinh Tinh, thực chất tên khoa học của nó là quả Lu Lu đực. Là một loại quả nhỏ, thuộc về chi Cà. Loại này phân bố ở rất nhiều nơi. Nó là một vị thuốc Đông Y. Lá cây khi ăn sống có độc (quả xanh cũng vậy), nhưng toàn bộ gốc của nó có thể để làm thuốc. Khi Cổ Dục còn bé cũng đã ăn quả Hắc Tinh Tinh này rồi.

“Ha ha, những thứ này đều có thể ăn. Đi thôi, ông sẽ dẫn cháu đi kiếm chút đồ ăn ngon!” Trông Cổ Dục ăn cái gì cũng rất thích thú, lúc này Cổ Kiến Quân cũng bắt đầu cười.

“Ăn có ngon không?” Nghe thấy lời của Cổ Kiến Quân, hai mắt của Cổ Dục không khỏi sáng lên.

Cổ Kiến Quân đã từng đến nhà Cổ Dục để dùng bữa, cho nên lão biết hắn kén ăn như nào. Nhưng cho dù là như vậy thì lão vẫn bảo là món đó rất ngon, cho nên khiến Cổ Dục có chút chờ mong.

Đi theo Cổ Kiến Quân về phía trước khoảng nửa tiếng. Ở đây đã cách nơi người sống rất xa. Ở nơi hái nấm bình thường kia cũng cách nơi người sống không xa tới như vậy. Những người gặp ở đây cơ bản chỉ có 3 loại nghề nghiệp.

Một là săn trộm. Hiện tại, tất cả những người đi săn lợn rừng đều là săn trộm cả.

Loại người thứ hai chính là vào sâu trong núi để tìm dược liệu. Mặc dù dược liệu bây giờ phần lớn là được nuôi trồng, nhưng dược hiệu của dược liệu tự nhiên cao hơn của dược liệu được nuôi trồng là điều không thể nghi ngờ.

Còn loại người thứ ba là kiểm lâm của nhà nước, lên núi để kiểm tra cây cối và sinh vật.

Nhưng dù có cả ba loại người này cộng lại thì số lượng cũng không nhiều, dẫn tới việc không có đường mòn do con người đi lại mà thành.

Mỗi một bước đi, Cổ Kiến Quân đều dùng một cây gậy trong tay để đánh vào bụi cỏ phía trước.

Đây là đánh cỏ động rắn. Bây giờ không phải là mùa đông, cho nên rắn hoạt động rất mạnh. Sau khoảng thời gian ngủ đông, đây chính là lúc để bọn chúng bổ sung thêm năng lượng.

Số lượng các loài rắn độc ở tỉnh Hắc Long Giang cũng không nhiều. Bởi vì quá nhiều thiên địch, phần nhiều là những loài chim lớn ở khu vực phương Bắc như Đại Bàng Vàng, Đại Bàng Biển Steller. Những loài động vật này khiến đám rắn không thể phát triển nổi.

Giống như là loài rắn Hổ Mang Chúa thường gặp ở những vùng núi phương Nam thì ở vùng Đông Bắc lại không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK