Khi Cổ Dục trên đường trở về nhà, hắn đã thấy người ta đi lại trên đường đã nhiều hơn.
Có không ít người già lúc này cũng đang chuẩn bị ra ruộng hoặc đã ở trên ruộng rồi.
Bây giờ mặc dù đã tiến vào tháng chín, nhưng mà vẫn tính là cuối mùa hè nên giữa trưa và buổi chiều rất nóng. Do đó để tránh nóng thì họ phải đi ra ruộng từ lúc này.
Có người gặp phải Cổ Dục thì cũng sẽ chào hỏi một tiếng.
Bọn họ đối với việc gặp Cổ Dục vào lúc sáng sớm thế này cũng không có suy nghĩ gì, cũng không nghĩ đến việc Cổ Dục đi về từ hướng nhà của Lý Vân Vân. Bởi vì trước đây Cổ Dục cũng có vài lần đi ra ngoài sớm thế này, ví dụ như có vài lần hắn muốn làm bữa sáng nhưng trong nhà không còn gạo, không có đậu xanh, rau dưa… Thế là hắn lập tức đi sang nhà ông Hai hoặc là đi qua vườn rau của Cổ Tấn để hái một chút, ngẫu nhiên cũng có một vài người gặp được.
Một đường lắc lư về đến trong nhà, Cổ Dục nhìn cửa lớn nhà mình. Lúc này hắn cũng cân nhắc đến một chuyện, nói chính xác ra là bí mật quan trọng về cái giếng. Chuyện cái giếng từ trước tới giờ hắn chưa từng nói với bất kỳ ai cho dù là Lý Vân Vân, Lâm Lôi hay ngay cả Tống Mính cũng vậy.
Nhưng hắn cũng không thể một mực dấu diếm như vậy được. Phải có biện pháp gì đó để xử lý chuyện này?
“Chẳng lẽ đem cái giếng kia giấu đi?” Một bên vừa mở cửa vào nhà, một bên Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.
Kế tiếp hắn bắt đầu suy nghĩ biện pháp, lúc đi câu cá hắn cũng một mực suy nghĩ…
Thế nhưng suy nghĩ rất lâu hắn mới phát hiện, thật sự không có biện pháp nào cả!
Tiện tay nhấc lên một con cá mú đốm ném cho Vua Bầu Trời đang ở trên cây, tiếp đó thì cắt một chút thịt bò cho Tiêu Hoàng Hậu và Trưởng Công Chúa. Còn có một đống tạp vật xen lẫn thịt và rau quả trái cây cho bốn con thú con cùng nhau ăn.
Còn lại thức ăn thừa của buổi sáng giao cho Vua Núi và Bạo Quân xử lý, tiếp đó là cho giáo sư Thương một ít hạt dưa đây là con vật thoát ẩn thoát hiện trong nhà của Cổ Dục. À! Còn có một con baba già nữa chứ.
Con vật này Cổ Dục bắt về là muốn làm thịt nó, thế nhưng Lâm Lôi, Lý Vân Vân cho rằng con vật này đã sống lâu năm như vậy đã có linh tính nên không muốn giết nó. Do đó Cổ Dục đành tạm thời nuôi nó.
Chỗ nuôi chính là ở trong một cái vạc nước, đến nỗi thức ăn thì chỉ là một số tôm cá nhãi nhép mà Cổ Dục và Phùng Thư Nhân câu được ở bờ sông. Sau khi câu về thì ném vào trong vạc, lúc nào ăn xong thì lại tính tiếp, mà con vật này cũng ăn không nhiều.
Hơn nữa từ khi Cổ Dục mang về tới giờ cũng không có đặt tên cho nó. Kỳ thực cho đến bây giờ Cổ Dục vẫn xem nó như là một món đồ ăn…
“Vân Vân còn chưa tới hay sao?” Đang lúc Cổ Dục còn đang cân nhắc có nên xử lý con baba này thế nào thì lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Cổ Dục đi ra xem xét thì phát hiện người tới không phải ai khác đó chính là Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân. Thế nhưng khi các cô không thấy Lý Vân Vân đâu thì không khỏi có chút tò mò hỏi.
“Hôm qua tôi ở lại nhà cô ấy qua đêm, thân thể cô ấy bây giờ không tiện cho lắm do đó tôi đã cho cô ấy hôm nay được nghỉ.” Lâm Lôi cùng với Lý Vân Vân xem như là người một nhà cùng với Cổ Dục, nên những chuyện thế này cũng không cần phải dấu diếm. Do đó Cổ Dục trực tiếp nói thẳng với Lâm Lôi.
“À! Là vậy sao…” Nghe xong Cổ Dục nói, Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân không khỏi có chút mất mác, Lâm Lôi còn đang nghĩ bản thân phải làm gì đây?
Mặc dù cô cũng muốn để cho Cổ Dục đến nhà của mình qua đêm, thế nhưng Phùng Thư Nhân không giống Phi Phi. Cô nhóc không cần đến trường, chuyện này cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng một chút mới được.
Mà Phùng Thư Nhân ở bên cạnh cũng cảm thấy có một chút mất mác, cô nhóc vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để trở thành tiểu Ngũ của Cổ Dục. Nhìn Lý Vân Vân đã tiến thêm một bước, cô thật sự không biết phải làm gì tiếp bây giờ?
Dẫn hai cô gái đang còn đắn đo suy nghĩ vào nhà, tự mỗi người có việc riêng của mình.
Cổ Dục tiếp đó cũng đi lên lầu, hắn có cảm giác phải ngủ bù một giấc rồi.
Mặc dù tố chất thân thể của hắn rất tốt, không ngủ bù cũng không có vấn đề gì. Nhưng đi ngủ thì vẫn tốt hơn, đây mới là đạo lý sinh tồn của hắn.
Ngủ một giấc đến tận 11:00 mới tỉnh lại, đến lúc hắn đi xuống nhà thì đã thấy Lý Vân Vân đã tới. Mặc dù cô ấy cố gắng khống chế thân thể để người khác không nhìn ra cô có bất cứ khác biệt gì, nhưng đối với Cổ Dục mà nói vẫn nhận ra có một ít khác biệt đó.
Trong lúc Cổ Dục chưa xuống lầu, Lâm Lôi đã kéo Lý Vân Vân sang một góc để nói chuyện, đơn giản là là nhờ Lý Vân Vân chỉ dẫn một số sự tình cần phải chú ý. Còn có vấn đề chính là nhờ cô ấy nghĩ giúp biện pháp xử lý chuyện của Phùng Thư Nhân.
Theo cách nhìn của Lý Vân Vân, xử lý vấn đề của Phùng Thư Nhân đúng là có chút phiền toái nhỏ.
Các cô cũng không có ngốc, chuyện Phùng Thư Nhân yêu thích Cổ Dục các cô cũng nhận ra.
Thế nhưng các cô, nhất là Lâm Lôi còn chưa thể tiếp nhận được chuyện Phùng Thư Nhân và Cổ Dục sẽ ở chung với nhau. Cho nên bây giờ vẫn còn có chút lúng túng và khó xử.
Nếu như mặc kệ Phùng Thư Nhân, cứ để cho Cổ Dục ở trong nhà ngủ lại thì có lẽ Phùng Thư Nhân cũng sẽ không đồng ý. Nhưng mà nếu Phùng Thư Nhân vẫn ở trong nhà thì lại có chút phiền toái nhỏ.
Bằng không thì buổi tối ngủ lại trong nhà của Cổ Dục? Chuyện này cũng có chút phiền phức. Hơn nữa, chủ yếu nhất là Lâm Lôi cũng hy vọng là Cổ Dục ngủ lại trong nhà của mình để cô giao mình cho hắn, cho nên vấn đề này có chút phiền toái…