Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian một ngày lập tức trôi qua, vừa ăn xong bữa cơm chiều, bên trong nhà lúc này chỉ còn lại có một mình hắn. Buổi tối hôm nay đối với Cổ Dục mà nói thì có chút gian nan, bởi vì vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhớ lại những gì hôm nay nhìn thấy.

Điều đó khiến hắn có chút trằn trọc.

“Ài! Bây giờ mình có tiền như vậy, đẹp trai như vậy, nhưng vì sao đến một cô bạn gái cũng chưa có chứ? Ài! Xem ra mình đúng là thất bại mà…” Dùng sức vỗ mặt mình một cái, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó cầm điện thoại lên, hôm nay hắn quyết định không xem Thâm Điền lão sư mà xem Hạnh lão sư...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như tìm một người bạn gái rồi ở cùng một chỗ thì cái giếng nước kia phải làm sao bảo vệ đây? Đây chính là một vấn đề lớn đó nha…

Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau, Cổ Dục thức dậy ngáp một cái. Nhìn thời gian thì lúc này đã là 5 giờ sáng, lê cái lưng mệt mỏi đi rửa mặt xong. Cổ Dục bắt đầu tiến hành câu cá, nhưng khi thả câu đầu tiên hắn phát hiện có chỗ không thích hợp.

Bởi vì dây câu chìm xuống, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hai ngàn mét.

“Đây là kỹ năng?” Nhìn xem độ dài đã đến hai ngàn chín trăm mét, nhưng dây câu cũng chưa hề có ý muốn dừng lại. Cổ Dục nói thầm trong lòng tiếp đó thì bắt đầu thu hồi dây câu

Quả nhiên khi dây câu được lôi ra khỏi mặt nước hắn lập tức nhìn thấy một cái rương lóe lên, khi ánh mắt của hắn chạm vào chiếc rương kia thì nó lập tức biến thành một vệt sáng chui vào trong đầu của hắn, tiếp đó Cổ dục biết mình đã câu lên cái gì.

“Kỹ năng bậc thầy diễn xuất sao?” Xem xét kỹ năng mình vừa mới câu lên, Cổ Dục sửng sốt một chút rồi có chút bất ngờ nói.

Cái này cũng giống với kỹ năng ca hát hay đàn ghita, đối với hắn kỳ thực không có chút lợi ích gì. Bởi vì hắn không có nghĩ tới việc sẽ phát triển trong giới giải trí.

Kỹ năng này thì phải dùng vào cái gì đây chứ?

“Cũng không thể nói như vậy, nếu như hôm qua có kỹ năng này thì thời điểm Lý Vân Vân phát hiện mình nhìn lén, lúc đó mình có thể chắp hai tay lại bái Phật. Ặc, đúng là diễn tốt nha. Mà hình như cô ấy không có dây chuyền hình Phật, vậy có nên bỏ chút thời gian mua cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân một cái hay khong?” Sờ lên cằm mình, Cổ Dục khẽ lẩm bẩm.

Tốt rồi, hắn thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, để chứng minh kỹ năng của mình một chút, hắn sẽ đi mua hai cái mặt dây chuyền? Cũng không biết Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân có tin Phật hay không nhỉ?

“Loại hoa lan thế này trước nay chưa từng gặp qua. Nhóc con! Quả nhiên cháu rất lợi hại.” Cầm điện thoại di động, cụ Tống đang không ngừng chụp ảnh, một bên chụp một bên vừa nói với Cổ Dục. Tiếp đó, ông cụ đăng những tấm ảnh chụp này lên vòng bạn bè, mang theo vẻ cực kỳ đắc chí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK