Dù sao hắn cũng là trai tráng thành phố, hai chú dì chỉ cười mà không nói.
Sau khi cuốc đất chính là trồng rau. Ở nhà ông nội Hai của Cổ Dục có hạt giống sẵn. Công việc còn lại thì rất đơn giản, dì Ba về nấu cơm, Cổ Dục ngồi xổm xem chú chia sẻ kinh nghiệm. . Chính chủ, rủ bạn đọc chung [ trù mtruyện.Vn ]
Trồng rau rất đơn giản. Trước tiên tạo một hố nhỏ rồi cho hạt giống vào, đắp đất lại rồi tưới nước lên là được.
Đa phần cây trồng là theo cách đấy, nhưng cũng có nhiều loại cây trồng thì cần phải ươm cây con.
Ví dụ như, phần lớn các giống dưa và đậu thì cần phải có cây con.
Cổ Dục xem chú Ba vừa làm, vừa ghi nhớ lời chú nói. Có thể là vì hắn uống nhiều nước giếng, cho nên trí nhớ của hắn tốt hơn nhiều so với trước đây.
Một bên làm một bên sửa, rất nhanh đã đến giữa trưa. Cổ Dục lại sang nhà ông nội Hai ăn. Chiều đến hắn lại bận rộn với cái vườn rau của mình.
Theo như chú Ba nói, mặc dù mảnh đất nhà Cổ Dục trước kia không có gì, nhưng mà cỏ dại vẫn mọc đầy. E rằng độ phì nhiêu của đất hiện tại không còn đủ, cho nên cần phải bón phân cho đất. Mà chắc chắn Cổ Dục không có phân bón, cho nên hắn cũng đã hỏi Cổ Dục xem có cần phân hữu cơ không? Chính là thứ trong hầm biogas phân tươi. Đùa sao! Cổ Dục đương nhiên là không cần thứ này, hắn có nước giếng kia thì cần gì phải bón phân?
Buổi chiều hắn đi kiểm tra kĩ càng một lần, đảm bảo mỗi một hạt giống đều được tưới nước đầy đủ rồi mới trở về nghỉ ngơi. Cổ Dục nằm trên giường, tra thông tin liên quan tới việc bán đồ sứ.
Rất nhanh trời đã tối. Không thể không nói cuộc sống sinh hoạt ở đây rất nhanh, rất nhàn nhã. Cảm giác còn chưa làm cái gì hết, thì một ngày liền đã trôi qua.
Sau khi đi ăn cơm chực xong, Cổ Dục quyết định tạm thời không cần lo nghĩ, cứ câu cá đã.
Hắn không biết khi nào mới có thể ra tay với chiếc bình hoa này, cho nên cứ kiếm tiền trước đã. Nghĩ tới đây, Cổ Dục một lần nữa cầm cần câu xuống bên cạnh giếng, ngồi lên trên chiếc ghế nhỏ, đem dây câu thả xuống giếng nước.
Nhưng mà, lần này lại khiến cho hắn vô cùng bất ngờ, mới hạ dây câu được có 3m thì đã dừng lại. Hắn bối rối, phải biết giếng này không chỉ sâu có 3m, cái quái gì vậy?
Chẳng lẽ sau khi câu được bình sứ Thanh Hoa thì hắn đã dùng hết độ may mắn rồi sao?
Trong lúc hắn đang không hiểu gì thì cần câu bỗng nhiên trùng xuống. Theo như lực phản kháng thì đây đích xác là một con cá con.......
“Sẽ không phải là một con cá chép bên trong giếng chứ!” Cổ Dục lẩm bẩm một câu, bất đắc dĩ phải đem 3m dây câu thu lại. Lưỡi câu ra khỏi nước, thế nhưng vừa rời khỏi mặt nước, Cổ Dục đã thấy được một thứ màu đỏ......
Mà Cổ Dục cũng bối rối khi nhìn thấy cái thứ màu đỏ kia. Sau đó hắn kéo dây câu lên thật nhanh, khi con cá này ra khỏi giếng nước, hắn cũng choáng váng.
Đúng như hắn nghĩ, con cá này không phải cá biển, mà là cá nước ngọt. Nhưng ai nói cá nước ngọt không đáng giá? Đây chính là một cái tát vào mặt Cổ Dục.
Bởi vì con cá này theo như Cổ Dục được biết, chính là vua của cá nước ngọt......
Đương nhiên không phải vì nó hung dữ, mà vì nó đắt tiền.
Đây là một con cá Rồng Đỏ, hơn nữa còn là con cá Rồng Đỏ tương đối tốt. Thân dài khoảng 60cm, màu đỏ rực rỡ cực kì đẹp mắt. Không biết con cá Rồng Đỏ này thuộc chủng loại gì, dù sao Cổ Dục cũng chưa nuôi cá cảnh bao giờ.
“Trước tiên cứ kệ nó, tiếp tục câu không chừng sẽ được nữa. Bình sứ Thanh Hoa không bán được, không có nghĩ là mấy thứ này cũng thế!” Đem lưỡi câu tháo khỏi miệng con cá Rồng Đỏ, hắn ném nó vào cái bồn chứa nước giếng mà hắn đã sớm chuẩn bị từ trước, sau đó tiếp tục câu.
Không biết có phải mồm hắn hên hay là bắt kịp con nước, mà liên tục sau đó hắn câu lên được 5 con cá Rồng Đỏ có ngoài hình giống với con trước đó. Sau đó thì cá bắt đầu thay đổi, đầu tiên là cá Mú Sao Xanh giá hơn một ngàn tệ một con. Tiếp đó là cá Mú Đỏ rồi đến cá Mú Cọp... cá Mú Bông... cá Chim... cá Hồi Vân...
Khi Cổ Dục câu lên cá Hồi Vân thì lập tức dừng lại. Những con còn lại không đáng giá bao nhiêu tiền, không đáng để tốn điểm may mắn.
Nhìn bồn cá lớn bên cạnh, Cổ Dục cũng bắt đầu vận chuyển đem chúng đi. Nhất là sáu con cá Rồng Đỏ hắn câu được lúc đầu, hắn cố ý để chúng lại ở trong bể cá riêng.
Có nước giếng thì bọn chúng sẽ không chết. Chỉ cần dưỡng mấy ngày, đợi vết câu trên miệng liền lại thì Cổ Dục có thể đem bán được rồi!
“Đinh! Chúc mừng câu được kỹ năng: Siêu đầu bếp.”
“Hả? Vận khí cũng không tệ lắm a.” Cũng như trước đây, một vệt sáng đi vào trong đầu hắn, Cổ Dục vui vẻ nói.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Cổ Dục ra khỏi giường, hắn liền đi xem sân sau một chút. Hôm qua hạt giống mới được trồng, tưới qua một lần nước giếng mà hôm nay đã phát triển thành chồi non, không lâu nữa sẽ có rau quả ngon lành để ăn.
Mang theo tâm trạng thật tốt đi câu cá.
Ban đầu hắn nghĩ hôm nay sẽ không câu được thứ gì ngon nghẻ. Dù sao, mấy ngày nay hắn đều liên tục câu rồi. Nhưng lại không ngờ rằng may mắn vẫn mỉm cười với hắn.
Quả đúng như thế, lần câu thứ nhất hắn liền cảm thấy giống như trước kia, dây câu hơn 300 mét đều được thả ra hết. Sau đó Cổ Dục thu hồi dây câu, rồi hướng bên trong giếng nước quan sát thế là thu được kỹ năng vừa rồi.
Chiếc rương biến mất theo vệt sáng rồi tiến vào bên trong tiềm thức của Cổ Dục. Trong đầu hắn lúc đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, mà những hình ảnh này đều là nấu ăn. Nhưng không giống với xem một video nấu ăn, mà hắn có thể chọn lựa được nguyên liệu, kĩ thuật, bánh các loại......