Cổ Dục vừa bàn xong chuyện buôn bán rồi từ lầu hai đi xuống, vừa đi vừa ngâm nga câu hát. Cũng đúng lúc đó Lâm Lôi vừa mới hái rau xong chuẩn bị đi rửa rau, thấy Cổ Dục đang đi xuống nên mới hỏi hắn.
"Đúng vậy! Tôi vừa mới bàn xong một vụ buôn bán." Nhìn thấy Lâm Lôi, Cổ Dục cười lớn rồi đi xuống.
"Ài! Chú đúng là người có tài mà. Tôi xem tivi thấy những người khác bàn chuyện làm ăn đều rất phiền phức. Không giống như chú, chỉ ngồi ở nhà thôi mà cũng có thể kiếm tiền." Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cổ Dục, Lâm Lôi cũng gật đầu một cái rồi cười khẽ nói.
Nói thật trước khi quen biết Cổ Dục, Lâm Lôi cảm thấy ở trong thế giới này kiếm tiền rất khó khăn. Cô cảm thấy châm ngôn xưa nói rất đúng: " Tiền khó kiếm, phân khó ăn."
Kết quả bây giờ nhìn thấy Cổ Dục, cô cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình cũng quá sai rồi. Kỳ thật tiền cũng rất dễ kiếm, lấy ví dụ điển hình trước mắt chính là Cổ Dục.
"Đúng rồi! Không phải chú mới mua xe sao? Chú không lái xe về à?" Chuyện làm ăn, Lâm Lôi không hiểu nên cô cũng không hỏi nhiều. Nhưng mà nhìn thấy trong sân vẫn chỉ có một chiếc xe, nên Lâm Lôi không khỏi tò mò hỏi.
Chuyện Cổ Dục muốn đi mua xe cũng không có giấu diếm các cô. Dù sao hắn cũng nói chuyện này cùng Khổng Hạo Văn ở ngay trước mặt các cô.
"Mua xong rồi! Tôi đã giao tiền cọc, giờ chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì xe mới được đưa về." Nghe Lâm Lôi hỏi, Cổ Dục cũng cười đáp lại.
"Chắc cái xe kia cũng không nhỏ nhỉ?" Lâm Lôi nhìn về phía sân trước nhà rồi tò mò hỏi.
"Tất cả đều khá lớn, trừ một chiếc ra thì còn lại đều lớn hơn chiếc xe hiện tại." Cổ Dục nở nụ cười không thèm để ý rồi vẫy tay. Hắn nhớ lại mấy chiếc xe kia một chút, dường như có một chiếc xe nhỏ hơn mấy chiếc còn lại. Đó chính là chiếc Lamborghini URUS, nó tương đối nhỏ nhưng mà so với mấy chiếc xe bình thường khác cũng được coi là khá lớn.
"Đến lúc đó chú phải mang bọn cháu ra ngoài đi hóng gió đó nha." Nghe thấy Cổ Dục nói vậy, đúng lúc này Phùng Thư Nhân ở sân trước đang chạy vào, cười hì hì nói.
Mà ở đằng sau cô còn có Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi đi theo. Hai cô nhóc này buổi sáng thấy Cổ Dục đi xử lý công việc, cho nên đã đi theo Phùng Thư Nhân cùng nhau livestream.
"Được! Không thành vấn đề. Bây giờ mấy đứa đi rửa mặt, rửa tay rồi đi bắt tôm hùm. Hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng bằng một bữa ăn thật thịnh soạn!" Nhìn dáng vẻ của ba cô nhóc, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười sau đó vỗ tay rồi lớn tiếng nói.
Kỳ thật nếu dựa theo tiêu chuẩn bữa ăn hằng ngày của một gia đình bình thường thì mỗi bữa ăn ở nhà của Cổ Dục không khác gì là ăn mừng cả.
Cổ Dục sau khi có tiền cũng không có kiềm nén ham muốn ăn uống của mình.
Hắn mỗi ngày muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ăn hết những gì mình muốn, ăn thật no.
Cho nên nhà bọn hắn mỗi ngày đều giống như đang ăn tiệc vậy.
Nhưng mà đó là ở trong thành thị còn ở trong thôn thì khác. Lúc đó khả năng tìm kiếm mạch nước không có phát triển như vậy. Cho nên ông của Cổ Dục có thể đào được một cái giếng như vậy cũng không phải là việc dễ dàng gì. Nếu như là vào những năm hạn hán, đầu sông sẽ ngừng chảy, hoa màu đều thiếu nước mà chết. Lúc đó còn chưa thi hành dự án chuyển hướng nước Nam - Bắc nên biện pháp giải quyết tốt nhất lúc đó là xây dựng đập chứa nước.