Đương nhiên, cũng có mấy gian phòng được sơn thành màu cam, màu xanh lá cây nhạt. Nhìn nhà hắn bây giờ đã có sức sống hơn nhiều so với trước kia.
"Tôi thấy cũng không có vấn đề gì cả, đợi đến lúc nào tôi phát hiện có gì không ổn thì chúng ta lại nói sau!” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục nhìn bốn phía một chút rồi cười nói.
“Nếu vậy phải đợi sang năm rồi, ha ha.” Nhìn bộ dạng không quan tâm của Cổ Dục thì Cổ Tuấn Tài cũng cười đáp lại.
“Đúng rồi! Làm xong công việc ở đây thì anh cũng phải nghỉ ngơi chứ!” Nhìn qua Cổ Tuấn Tài, Cổ Dục lại nhìn thời tiết hôm nay một chút. Không thể không nói đông bắc bây giờ thật sự đã rất lạnh.
Hắn cảm thấy dường như Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú vừa mới khai giảng chưa tới mấy ngày thì hôm nay đã lạnh đến nỗi không thể mặc áo tay ngắn nữa rồi. Hắn bây giờ không chỉ có mặc quần dài, áo dài tay mà bên ngoài hắn còn mặc thêm một cái áo hoodie có mũ trùm nữa. Có thể không lâu nữa sẽ không thể mặc như vậy được nữa rồi, thời tiết thật sự lạnh quá nhanh.
“Đúng vậy, xong việc nhà cậu thì tiếp đến chính là trang trại nuôi bò của cậu rồi đến đường của thôn. Toàn bộ xong hết thì cũng nên nghỉ ngơi rồi.” Gật đầu một cái, Cổ Tuấn Tài nhìn nhà Cổ Dục một lượt rồi hài lòng nói.
Năm nay chắc chắn là một năm bội thu của anh ta.
Năm nay anh ta cùng với đội ngũ công trình kiếm được gần hai triệu nhân dân tệ. Sau khi chia xong tiền thì anh ta cũng có ít nhất một triệu tệ. Trước đây để kiếm được số tiền này anh ta cũng phải mất vài năm mới kiếm được.
Nghĩ tới đây anh ta thật sự cảm kích Cổ Dục ở bên cạnh. Đây chính là thần tài của anh ấy, 80% số tiền này đều là nhờ Cổ Dục mang đến.
“Năm nay chắc hẳn anh cũng kiếm lời không ít phải không? Anh có từng nghĩ đến việc thành lập công ty gì đó hay không? Nhưng mà với cuộc sống bây giờ của anh thì cũng không tệ, ít nhất thì cũng không cần phải lo lắng gì nhiều nhỉ!” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục cũng nhìn anh ta rồi cười nói.
"Làm sao không nghĩ qua chứ, để tôi nói cho cậu biết. Từ khi tôi bắt đầu làm xây dựng thì tôi đã muốn mở một công ty xây dựng rồi. Tuy nhiên cái khó ở đây đó là trước tiên phải có tiền. Phải biết bây giờ để làm một công trình gì đó thì ban đầu mình phải bỏ ra một số tiền đã. Đối phương họ chỉ đưa tiền cọc thôi số tiền còn lại khi làm xong công trình thì họ mới đưa. Mà nhà nước bây giờ lại không còn tiền cho những công ty nhỏ như bọn tôi vay, vì vậy tôi không có đủ sức để làm lớn.” Nghe thấy Cổ Dục hỏi thì Cổ Tuấn Tài cũng cười đáp lại.
Tuy nhiên khi vừa nói xong thì cậu ta lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa có tiền thôi cũng chưa đủ, cậu còn phải có một vài mối quan hệ nữa. Ví dụ như một số công trình của chính phủ, nếu có người nói chuyện thì chắc chắn sẽ tốt hơn so với việc không có người nói chuyện giúp đúng không?”
"Tiền và mối quan hệ tôi đều có. Bằng không tôi bỏ tiền ra sau đó lại giới thiệu Khổng Hạo Văn cho anh làm quen, chúng ta cùng nhau làm!” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục ở bên cạnh đột nhiên cũng lên tiếng nói. Khi nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, thì Cổ Tuấn Tài lúc này đều ngẩn người ra.
Vốn dĩ anh ta chỉ muốn cùng Cổ Dục nói một chút về lý tưởng của mình. Không hiểu sao cuối cùng là Cổ Dục bỏ tiền ra? Tự dưng lại có cái bánh từ trên trời rơi xuống như vậy sao?
Bỏ qua ánh mắt của Cổ Tuấn Tài lúc này Cổ Dục khẽ cười một cái. Lúc này chắc sẽ có rất nhiều người thắc mắc vì sao Cổ Dục lại làm như vậy.
Kỳ thực chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, hắn làm như vậy cũng không phải đơn giản vì lòng hảo tâm mà vì hắn đã trải qua cân nhắc trước đó rồi.
Người không có tầm nhìn xa thì phải lo cái trước mắt, đúng không?
Bây giờ Cổ Dục đúng là rất có tiền, nhưng mà mối quan hệ của hắn kỳ thực cũng giống như lục bình không rễ vậy, chịu không được gió thổi, mưa rơi.
Mặc dù bây giờ nhà họ Tiết, nhà họ Khổng sẽ bảo đảm cho hắn lúc này nhưng bởi vì không có đủ lợi nhuận nên Cổ Dục đối với những thế gia này vẫn có một số cảnh giác.
Rất nhiều chuyện cũng là hai bên cùng có lợi, muốn sống tốt ở địa phương nào đó thì Cổ Dục cũng phải vì địa phương đó tạo ra một số giá trị nhất định. Hơn nữa hắn còn phải chứng tỏ rằng hắn là người không thể thiếu được.
Cho nên sau khi Cổ Dục suy nghĩ xong thì hắn thấy đầu tư một số ngành nghề cũng sẽ có tác dụng bảo vệ cho mình, tuy nhiên hắn cũng không đầu tư bừa bãi được.
Ít nhất hắn phải biết người này là người như thế nào, có thể kiếm tiền được hay không. Hắn đầu tư không phải làm việc thiện, hoặc là giúp người khác giải mộng, hắn làm cũng là vì muốn có lợi nhuận cho bản thân.
Đến khi hắn có lợi nhuận, sẽ có thể đóng thuế cho chính phủ nhiều hơn. Đồng thời hắn cũng sẽ có càng nhiều nhân viên, giúp cho thu nhập của công nhân viên tăng cao hơn như vậy danh tiếng của hắn tại địa phương này sẽ ngày càng cao, ngày càng tốt hơn, cái này chính là một loại đầu tư có lợi.
Mà theo quan sát của hắn những ngày qua thì Cổ Tuấn Tài đúng là một nhân tài, cho nên Cổ Dục mới có ý nghĩ đầu tư cho anh ta.
“Thật, thật sao?” Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, Cổ Tuấn Tài sững sờ, sau đó có chút không dám tin mà hỏi lại. Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, Cổ Dục gật đầu một cái, chuyện này hắn cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.