Nước giếng này đến cả tôm hùm đất còn nuôi được chứ nói gì đến mấy con ốc bươu này. Nếu muốn nuôi ốc bươu, vậy đương nhiên phải nuôi thêm một số con khác dùng làm đồ nhắm rượu chứ. Trong đầu hắn nghĩ tới đầu tiên chính là ốc biển cùng với sò hến.
Cổ Dục nhớ đến lúc nhỏ, bởi vì nhà hắn không có tiền, cho nên mỗi lần hắn muốn ăn hải sản thì cha hắn ngoại trừ mua tôm thì chính là mua những ốc biển cùng đủ các loại ngao sò.
Trong đó ngao trắng là thường thấy nhất, bởi chúng rẻ. Ngao trắng thường chỉ vài tệ một kg, nhưng khi được chế biến, hấp, xào xả ớt thì hương vị phải nói là tuyệt hảo.
So với ngao trắng thì ngao vàng ngon và dinh dưỡng hơn. Ngao vàng chủ yếu phân bố ở các vùng gần biển Hoàng Hải Đông bộ, các vùng thuộc ven biển tỉnh Giang Tô, đây cũng là đặc sản ở nơi đó. Thịt của chúng rất mềm, beo béo, có vị ngọt thanh, chất dinh dưỡng cao, chế biến lại rất đơn giản. Thích hợp làm các món xào hấp.
Ngoài ra còn phải kể đến chính là ốc biển. Ốc biển thực ra mấy năm gần đây đã không còn mấy người ăn nữa. Loài ốc này tên khoa học là ốc bùn răng cưa, bản thân chúng không có độc. Nhưng bởi do ăn rong rêu có chứa độc tố dẫn đến bọn chúng cũng mang trong người độc tố, người ăn phải có thể nhiễm độc gây tử vong.
Chính bởi vì như vậy cho nên ngày nay việc đánh bắt loài ốc biển này ngày càng ít.
Có điều gần đây đã có người bắt đầu nuôi những loại sinh vật này, bởi vì tự nuôi có thể nuôi chúng thành béo mập nhanh chóng. Quan trọng nhất là sẽ không lo về vấn đề nhiễm độc, bởi vì đã có nhân công cho chúng ăn, thức ăn cũng được đảm bảo.
Tuy nói chúng là sinh vật biển nhưng Cổ Dục lại chưa từng một lần câu trúng bọn nó, bởi vì chúng quá nhỏ, sao mà câu cho được. Ốc biển khó câu nhưng bào ngư thì lại nhiều không đếm xuể nha.
“SUV?”