Chương 450: Tưởng tượng quá phong phú
Đương nhiên, Cổ Dục cũng không phải chỉ mang theo gạo và ngô, mà hắn còn mang theo rất nhiều những thứ khác.
Ví dụ như rau củ, hoa quả gì đó hắn đều mang về không ít.
Bằng không cũng sẽ không làm hắn mệt mỏi như hiện tại.
“Ai nha, nghỉ ngơi một chút cho khỏe, nhìn con trai mẹ có vẻ mệt lắm rồi phải không.” Nhìn trên mặt đất đang bày ra những thứ này, mẹ của Cổ Dục không khỏi cười vui vẻ nói.
Nhìn những nguyên liệu nấu ăn này, bà đang cân nhắc nên cho nhà ai thứ gì, chia cho ai một ít thứ kia.
Bà ấy đã ăn qua các loại rau quả do Cổ Dục trồng, đúng là hương vị rất ngon, số đồ ăn này mà đem đi tặng thì đúng là một món lễ vật lớn. Bà ấy không có ý định ăn những thứ này một mình, vì vậy đang chuẩn bị mang chúng đem đi tặng. Do Cổ Dục đã quá hiểu thói quen của mẹ mình vì vậy hắn mới mang về nhiều như vậy. Còn cha của Cổ Dục lúc này thì không quan tâm đến những thứ này, ông chỉ đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh hút thuốc rồi nhìn con trai của mình với vẻ mặt đầy tự hào. Đúng là con trai tốt không thua kém bất kỳ ai.
"Đúng rồi, lần này con về đây thì khi nào mới quay trở lại?” Đang dọn dẹp những đồ vật này thì lúc này mẹ của Cổ Dục tò mò hỏi.
“Không có chuyện gì thì ngày mai còn sẽ trở về.” Nghe mẹ của hắn hỏi thì hắn cũng thuận miệng trả lời. Bây giờ hắn ở nhà cha mẹ của hắn thật là có chút không quen.
"Con nhìn con đi, mới trở về một chuyến như vậy lại vội vã chuẩn bị đi làm gì. Mẹ nghĩ con hãy đợi qua tết Trung thu rồi hãy đi.” Nghe thấy Cổ Dục nói ngày mai sẽ đi thì mẹ của hắn không tự chủ đáp lại. Nghe mẹ hắn nói, Cổ Dục không khỏi cười khổ.
Nói hay lắm, khoảng cách tới Trung thu còn gần cả tháng lận nha.
“Được rồi, bà cũng đừng càm ràm con nữa, con trai chúng ta về nhà nó không phải là vì muốn kiếm tiền sao. Ở đó cũng không xa mà, nếu như bà nhớ con thì lúc nào cũng có thể sang đó thăm con.” Nhìn thấy Cổ Dục cười khổ, lúc này cha của hắn nhanh chóng mở miệng giúp giải vây.
"Tôi cũng không phải là quá nhớ nó, chẳng qua tôi chỉ muốn cân nhắc chuyện chung thân đại sự của nó mà thôi. Lần trước sau khi nói xong, tôi đã suy nghĩ lại rồi. Các cô gái bên cạnh Tiểu Dục đúng là rất không tệ nhưng trong tình yêu nhìn vừa mắt mới là quan trọng nhất. Nếu như con thật sự không thích các cô ấy thì mẹ sẽ sắp xếp cho con gặp gỡ con gái của một số bạn học và đồng nghiệp của mẹ.....”
“Đừng......” Nghe thấy mẹ hắn lại bắt đầu nói về đề tài này thì Cổ Dục lập tức làm một động tác ngăn cản.
“Mẹ, chuyện này cũng không nhọc lòng mẹ nữa rồi, hai cô gái lần trước là Lâm Lôi và Lý Văn Vân, chúng con đã bắt đầu qua lại rồi."
“Thật sao?” Nghe Cổ Dục nói, ánh mắt của mẹ hắn lập tức sáng lên.
"Con thật lợi hại quá rồi nhóc con, bắt được cả hai luôn sao?” Cha của Cổ Dục vỗ một cái vào vai hắn, vẻ mặt lộ vẻ tán thưởng. Tuy nhiên khi vừa nghe thấy cha hắn nói xong thì mẹ hắn cũng phản ứng lại ngay, con mắt liếc ngang sang.
“Không được, con một lúc quen cả hai người sao?”
“À! Không phải hai người họ, người con chính thức quen tên là Tống Mính, hai người bọn họ, à......” Nhìn ánh mắt của mẹ mình, Cổ Dục ngại ngùng gãi đầu. Chuyện này trong lòng hắn cũng có một chút chột dạ vì vậy không biết có nên nói cho mẹ hắn hay không?
“Cái gì? Ba người luôn? Ui là trời, con trai thật là giỏi nha!” Nghe Cổ Dục nói như vậy, lúc này cha hắn bật cười còn sắc mặt mẹ hắn thì lại càng khó coi.
Mặc dù nói heo nhà mình ủi bắp cải nhà người khác nhưng chắc chắn tam quan của mẹ Cổ Dục vẫn có. Bà ấy không cho rằng hắn một chân đạp ba thuyền như vậy là đúng.
“Tiểu Dục à! Không phải mẹ trách con, nhưng con cũng không còn nhỏ. Nếu con không muốn kết hôn thì cũng không thể lừa gạt tình cảm của người khác như vậy được. Nhất là Lâm lôi và Lý Vân Vân, các cô ấy đã từng thất bại một lần trong hôn nhân rồi, con gạt bọn họ thì không được tốt đâu. Còn có cô gái Tống Mính là ai vậy? Mẹ đã từng gặp qua chưa vậy?” Nhìn thẳng Cổ Dục mẹ hắn kiên nhẫn thuyết phục hắn.
“À! Con không có lừa người ta, Tống Mính thì cha mẹ chưa từng gặp qua, cô ấy chính là cháu gái của cụ Tống.” Nghe lời nói của mẹ hắn, trên mặt Cổ Dục hiện ra vô số vạch đen, cái gì mà lừa gạt chứ.....
"Cô ấy bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, làm nghề gì? Đừng lừa gạt cô ấy chứ.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, mẹ hắn cũng lập tức hỏi dồn dập.
“Cô ấy lớn hơn con 2 tuổi, gia đình cô ấy kinh doanh trà đứng đầu cả nước. Mẹ yên tâm đi, cô ấy còn giàu hơn cả con, cụ Tống là một trà sư đứng đầu có quan hệ với những người ở trong chính phủ. Bọn con cũng quen biết nhau qua việc mua bán trà mà thôi.”
Nghe mẹ mình tra hỏi, Cổ Dục cũng nói đơn giản về chuyện của Tống Mính sau đó mở điện thoại di động cho hai người nhìn ảnh của hắn và Tống Mính chụp chung.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh thì cha của Cổ Dục cũng phải công nhận con của mình đúng là rất có năng lực. Ban đầu ông ta tưởng rằng chỉ có Lâm Lôi và Lý Vân Vân đã là những cô gái xinh đẹp nhất rồi, kết quả sau khi nhìn hình của Tống Mính thì lại thấy đẹp hơn cả hai người họ. Thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Mà mẹ của Cổ Dục sau khi nghe Cổ Dục giới thiệu rồi lại nhìn ảnh chụp của Tống Mính thì bà ấy đã nghĩ ra một câu chuyện khác.
Trong câu chuyện mà bà tưởng tượng, Cổ Dục chính là một tên cặn bã đã lừa Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Sau đó khi họ ngây thơ cho là mình và Cổ Dục sẽ có kết quả thì Cổ Dục lại vì tiền và địa vị từ bỏ Lâm Lôi và Lý Vân Vân để đến với Tống Mính. Nhưng bởi vì lòng tham chiếm hữu nên Cổ Dục vẫn tiếp tục lừa gạt Lâm Lôi và Lý Vân Vân......
Với câu chuyện như vậy của bà ấy, cảm giác có thể tạo nên một bộ phim truyền hình dài tám mươi tập cũng được.