Không phải khi hái về đã chia cho cha mẹ không ít sao, còn có Khổng Hạo Văn cùng Hứa Cẩm. Lúc đó khi đem về hắn cũng chia cho bọn họ một ít, cho nên bây giờ gần hết cũng là lẽ tất nhiên.
“Xem ra, hai ngày tới phải đi một chuyến vào trong rừng.” Đang kiểm tra lại hàng tồn trong nhà, Cổ Dục vỗ mạnh mồm cũng tự hỏi mình có nên đi một chuyến vào rừng nữa hay không.
Dựa theo thời gian mà tính, ngày mai chính là thời gian xuất cá, vậy thì ngày mốt là có thể đi lên núi một chuyến. Mặc dù nói là có mưa thì nấm mới phát triển tốt, không mưa có lẽ nấm sẽ phát triển không nhiều, thế nhưng cũng sẽ không thiếu, chắc chắn sẽ không có tình trạng không có.
Nhất là ở khu vực Trường Sinh cốc bên kia, bầu không khí cùng hoàn cảnh của nó rất tốt. Cổ Dục tin tưởng sẽ không có chuyện đi tay không trở về. Nghĩ đến đây, hắn cũng đưa ra quyết tâm, ngày mai ngày mốt sẽ đi một chuyến. Cũng trùng hợp là xuất cá xong thì có thể để cho Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân nghỉ ngơi hai ba ngày, qua thứ sáu và thứ bảy là mình cũng đã trở về rồi.
Suy nghĩ những chuyện này, hắn vừa kiểm tra dự báo thời tiết, vừa thả câu ở trong giếng nước. Ngay từ đầu hắn vẫn chăm chăm tra thời tiết mà không hề chú ý.
Hôm nay dây câu không ngừng chìm sâu xuống dưới nước, mãi cho đến khi vượt qua 2,500 mét mới phát ra tiếng cảnh bảo, Cổ Dục lúc này mới chú ý đến.
“Đã qua 2,500 mét??? Đây là kỹ năng sao?” ở cái độ sâu này, Cổ Dục đoán rằng chỉ có thể câu được cá nhà táng hoặc là mực khổng lồ mà thôi. Thế nhưng hắn đoán hai cái thứ này, một con cũng không thể câu lên được. Không nói những thứ khác, riêng cái miệng giếng này cũng không có khả năng câu được hai loại quái vật khổng lồ như thế.
Cho nên nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn đó chính là kỹ năng.
Quả nhiên, khi Cổ Dục thu dây câu từ hơn 2,500 mét trở về. Hắn cảm thấy rõ ràng đầu dây có cái gì đó, thế nhưng cũng không có giãy dụa, rõ ràng chính là kỹ năng.
Khi nhấc cần câu ra khỏi giếng nước, Cổ Dục cũng nhìn thấy. Quả nhiên là một cái bảo gương. Mà khi bảo gương tiếp xúc ánh mắt của Cổ Dục, trong nháy mắt nó hóa thành một vệt sáng chui vào bên trong đầu của hắn.
Tiếp đó trong đầu của hắn lập tức nhận được một tin tức, mà cái tin tức này khiến cho hắn không khỏi ngây ngẩn cả người. Bởi vì lần này hắn câu được không phải kỹ năng, mà là tin tức giếng nước đã thăng cấp. Thế nhưng không nên hiểu lầm, dù sao thì đây là bảo gương mà Cổ Dục mỗi ngày câu được.
Cho nên nó cũng không giống lần trước là trực tiếp thăng cấp nước giếng, mà lần này thăng cấp chính là bể nước bí mật của hắn. Ở trong bể nước bí mật, đã có thêm một mảnh bãi cát ở phía trên bể cá…
Thế nhưng cái mảnh đất cát này cùng với nước biển có chút khác biệt, sinh vật trong nước biển thì không ngừng phát triển. Nhưng mà trên bãi cát thì thời gian là bất động.
Nói một cách dễ hiểu, nếu bỏ vật gì vào bên trong thì lúc lấy ra sẽ y nguyên như vậy. Hơn nữa bãi cát này không thể thả động vật, nhưng có thể thả vào đồ vật.
Nói như vậy, lần này nếu Cổ Dục hái thật nhiều nấm đầu khỉ, hắn có thể để ở trong này để mang về. Bỏ vào cái dạng gì thì khi lấy ra sẽ y nguyên như vậy, đúng là giúp đỡ hắn giải quyết phiền toái. Nhưng mà động vật, ví dụ như Vua Núi thì không thể bỏ vào bên trong.
“Cái không gian này, quá tốt rồi!” khi Cổ Dục hoàn toàn hiểu rõ tin tức về bãi cát này, hắn lập tức mỉm cười. Khẽ vận dụng ý nghĩ một chút, mấy chai nước đào vốn dĩ đang nằm yên dưới đáy bể, lúc này toàn bộ đều chuyển lên trên bãi cát, đúng là thuận tiện hơn nhiều.
“Ngài Cổ, lô hàng này hết thảy là 1 triệu 690 ngàn... Tôi đã cùng ông Hứa xác nhận qua, ngài xem còn có vấn đề hay không?”
“Tinh...” nghe thấy âm thanh thông báo điện thoại di động truyền đến, Cổ Dục liếc mắt nhìn. Đây là thông báo từ ngân hàng, Hứa Cẩm chuyển tới 1 triệu 700 ngàn, tiền hàng đã được giải quyết.
“Ừ, không có vấn đề!” Ký một chữ ký, Cổ Dục cũng cùng đối phương xác nhận, tiếp đó đưa mắt nhìn chiếc xe thủy sản rời đi, Cổ Dục lê thân mệt mỏi đi vào trong khu ao cá.
Mà lúc này bên trong ao cá, Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi cũng đã thu dọn xong mấy cái ao cá. Đến nỗi nước bên trong ao cá cũng sẽ không bị lãng phí, nước này đều sẽ tưới vào vườn rau của Cổ Dục. Mặc dù nước này đã bị những con cá kia hấp thu một tuần lễ, nhưng hiệu quả thì vẫn còn. Hơn nữa cũng không cần lo lắng là tưới quá nhiều, dẫn đến rau quả hoa của Cổ Dục nát vụn, nguồn nước này đối với chúng, đều là đồ tốt hiếm có.
“Thật là khổ cực cho hai chị, hai người cũng đã tới đây làm cũng được hơn hai mươi ngày rồi nhỉ!” Nhìn xem đã thu dọn sạch sẽ toàn bộ rêu xanh và chất nhầy, hơn nữa ở đây cũng dọn dẹp sạch sẽ không còn một hạt bụi, Cổ Dục phủi tay vừa cười vừa nói.
“Chắc cũng hai mươi mốt, hai mươi hai ngày rồi.” nghe Cổ Dục nói, Lâm Lôi và Lý Vân Vân liếc nhìn nhau, có chút không chắc chắn nói.
Nếu là làm việc cho người khác, có lẽ các cô chắc chắn sẽ nhớ chính xác làm bao nhiêu ngày rồi. Nhưng làm việc cho Cổ Dục, nói thật, các cô từ trước đến nay chưa từng làm qua công việc nhẹ như vậy. Mặc dù ngày đầu tiên gặp phải tình huống ngớ ngẩn có hơi lúng túng một chút, nhưng bây giờ đã sớm quen với công việc.
Mỗi ngày ăn uống thoải mái, công việc thì nhẹ nhõm không quá áp lực. Tính khí của Cổ Dục cũng tốt, nói thật, chỉ cần Cổ Dục còn muốn các cô ở lai, các cô ở đây làm cả đời cũng được.