Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Tống Minh nhìn Cổ Dục đang giả bộ dửng dưng như vậy không khỏi bật cười, đôi mắt như có lửa của cô không có nhìn lầm, rõ ràng là Cổ Dục đang có chút căng thẳng?

Nghĩ tới điều này? Cô không khỏi tự hào nghiêng đầu sang một bên, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Theo sự hướng dẫn của cô, Cổ Dục lái xe đưa bọn họ đến một tòa nhà trung tâm thương mại.

Khi Cổ Dục đi mua đồ, hắn suy nghĩ về thứ mình muốn mua ở nhà trước, sau đó thì sẽ đi mua ngay cũng không dừng lại quá lâu làm gì. Mua xong thì lập tức trở về nhà, nhưng mà đối với phụ nữ thì là một chuyện hoàn toàn khác.

Mặc dù Cổ Dục chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy, nhưng cũng đã ăn qua thịt lợn. Cho nên hôm nay hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cuộc dạo chơi và mua sắm này. Nhưng mà để cho hắn bất ngờ là sau khi đến nơi này, Tống Mính lộ ra dáng vẻ không giống như lúc ở nhà, bọn họ ở đây đi dạo Tống Mính còn chủ động lôi kéo Cổ Dục đi ăn quà vặt, cùng đi chơi gắp thú, chơi đủ các loại trò chơi…

Không thể không nói, Tống Minh thật sự không phải người bình thường. Có lẽ cô ấy cũng giống như những người con gái khác, thích đi mua sắm, xem quần áo đẹp, mua đồ trang điểm. Nhưng không thể không nói cô ấy cũng biết để ý đến nội tâm và ý nghĩ của Cổ Dục, cô không hề để cho Cổ Dục nhàm chán chiều theo ý mình mà lẽo đẽo theo phía sau. Mà cô lựa chọn chính là chủ động tìm một thứ gì đó hoặc đồ vật mà cả cô và Cổ Dục đều hứng thú, tiếp đó hai người vừa chơi đùa vừa đi dạo ở trong trung tâm.

Ban đầu, Cổ Dục đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để sống một ngày dài như một năm. Nhưng kết quả hắn phát hiện là hai người họ đi chơi rất vui vẻ, vô tình hai người chơi xong thì đã phát hiện lúc này đã là giữa trưa. Tiếp đó họ tìm đến một nhà hàng lẩu hải sản, nhà hàng này trước đó Cổ Dục đã đưa Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đến đây ăn rồi, hương vị cũng tạm được. Nhưng không thể không nói, những nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng như thế này đúng là rất hấp dẫn thực khách, nhất là hấp dẫn sự chú ý của các cô gái.

Xem như Tống Mính là một người thuộc dạng người lý trí cũng không thoát khỏi sự dụ hoặc.

Hôm nay hai người đến đây ăn một bữa thịnh soạn, ăn lẩu xong hai người lại lên lầu xem phim, sau đó lại xuống lầu uống một tách cafe, tiếp đó ăn một số món tráng miệng ở quán cafe trong trung tâm thương mại rồi mời rời khỏi đây.

Nhưng mà, hai người bọn họ cũng không có lập tức lái xe rời đi, bởi vì nhà hàng họ định ăn vào buổi tối cũng ở gần đó. Hơn nữa vừa vặn bên cạnh chỗ này có một dòng sông nhỏ, bọn họ có thể đi dạo một chút trên con đường nhỏ ven sông này.

Trời ở đông bắc sáng rất sớm, và những người chưa từng đến đông bắc sẽ khó hình dung ra mới ba giờ sáng thì trời đã sáng là cảnh tượng thế nào, nhưng sự thật chính là vậy.

Cũng như vậy, sáng sớm thì cũng sớm tối.

Cổ Dục và Tống Minh ăn trưa xong là đã hai giờ chiều, sau khi họ xem phim xong và đi uống cafe lúc đi ra ngoài đã là 5 giờ chiều. Lúc 5 giờ chiều thì những địa phương khác ở Trung Quốc chỉ là buổi chiều, nhưng ở đây thì trời đã chạng vạng tối rồi.

Dù cho là thời điểm bầu trời sáng lâu nhất thì đối với ở nơi này, bảy giờ rưỡi tối thì trời đã hoàn toàn tối đen. Hiện tại là 5 giờ chiều, bầu trời lúc này đã ngã về phía tây rồi.

Gió bên sông thổi nhè nhẹ, Cổ Dục và Tống Minh đi song song với nhau trên đường, cảnh tượng này đúng là có chút tươi mới và thú vị.

Cổ Dục và Tống Minh, mỹ nam và mỹ nữ, thật sự rất hòa hợp khi đi cùng nhau, đặc biệt là thỉnh thoảng họ lại nói chuyện và cười đùa, quả là hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.

Trên đường đi, thỉnh thoảng có nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ.

Đương nhiên cũng không xuất hiện tình huống cẩu huyết hại não nào, dù sao cũng chỉ mới có 5 giờ nên sẽ không có người uống quá chén. Hơn nữa, nhìn dáng người của Cổ Dục như vậy, chắc chắn sẽ không có người nào có đầu óc mà lại đi tìm hắn gây phiền phức.

Bờ sông vào mùa hè chính là nơi náo nhiệt nhất, đặc biệt là vào thời điểm này, ngoài Cổ Dục và Tống Minh ra thì có rất nhiều người ở đây. Một số người trẻ tuổi cũng đang đi dạo trên đường, nhưng nhiều hơn là những người già, các cô các dì cơ bản đều đang nhảy múa ở đây.

Múa ở quảng trường cũng có nhiều loại, phổ biến nhất là loại thể dục nhịp điệu, ngoài loại này còn có nhảy đồng diễn, nhảy hiphop, dạng gì cũng có.

Mấy ông chú thì ở dưới mấy gốc cây để chơi đánh cờ, có cờ tướng, cờ vây. Lúc này ở bên cạnh đang có một nhóm người đang vây quanh một bàn cờ tướng, lúc này đang đánh giết rất kịch liệt. Cũng có một số người tương đối nhàn nhã thanh lịch, cầm bút lông lớn thấm nước rồi viết ở trên nền gạch. Cũng có một số người trèo ra lan can bảo vệ, ở phía ngoài để câu cá.

Mặc dù cá ở trên sông này không có nhiều, cũng không lớn, thế nhưng họ câu cá cũng chỉ vì để giải trí.

Ngoài những người này đi chơi, cũng có rất nhiều bạn trẻ thể hiện tài năng của mình ở quảng trường. Ở trên đường, Cổ Dục gặp không ít người chơi ván trượt patin các loại, thứ này hồi nhỏ Cổ Dục cũng từng chơi qua.

Lúc đó trong lớp có một người bạn học chơi với hắn rất thân, cậu ta rất thích chơi ván trượt. Trước khi cậu ta chuyển trường đã dạy cho Cổ Dục chơi ván trượt. Nhưng mà khi đó Cổ Dục không có thiên tính cân bằng, cho nên hắn bị ngã không ít lần.

Lần cuối cùng, chính là vì hắn ngã đặc biệt nặng, đầu gối bị vỡ lộ ra cả xương, cho nên từ đó về sau hắn không chạm vào thứ này nữa.

Hiện tại nhìn thấy mấy người này chơi vui như vậy, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK