Hắn nấu đồ ăn, cũng không khác gì bỏ thuốc mê cho người ta…
Một bữa cơm trưa này khiến mấy người Cổ Dục ai nấy cũng đều tương đối vui vẻ. Đương nhiên khi Khâu Ninh đi về thì Cổ Dục cũng đã cho anh ta không ít đồ vật mang về. Bởi vì theo Tống Mính nói, Khâu Ninh chịu vẽ ra bản thiết kế thế này là cực hiếm. Nếu người khác muốn hắn vẽ một bản thiết kế thì trước hết hắn phải xem diện tích của đối phương có đủ lớn ko.
Sao đó định giá một mét vuông là một ngàn tệ, theo tính toán thì một cái biệt thự bốn, năm trăm mét vuông anh ta có thể thu về tiền thiết kế đến 400 - 500 ngàn tệ. Vậy mà cung còn không đủ cầu.
Ban đầu Cổ Dục muốn đưa tiền, do nơi này của hắn diện tích quá lớn. Mà bởi vì hắn quen biết Tống Mính nên chỉ cần giảm giá cho hắn là đã tốt lắm rồi. Vậy mà sau khi Khâu Ninh ăn đồ ăn hắn nấu thì nhất quyết không lấy tiền của Cổ Dục. Đối với anh ta việc được làm quen với Cổ Dục tốt hơn nhiều so với việc kiếm lời số tiền thiết kế này.
Nghe thấy anh ta không lấy tiền, Cổ Dục cảm thấy rất ngại, dù sao nợ vật có giá trị thì còn có thể trả được chứ nợ ân tình thì rất khó trả. Vì vậy lúc Khâu Ninh đi về hắn đã đưa tặng cho anh ta khá nhiều đồ vật.
Rất nhanh Tống Mính đã đưa Khâu Ninh ra sân bay Tề Tề Cáp Nhĩ. Khâu Ninh xách theo những bảo bối này, yên lặng ngồi trên máy bay bay trở về Thượng Hải. Nói chung hôm nay anh ta thu hoạch tương đối khá.
Sau khi đưa Khâu Ninh ra sân bay thì Tống Mính cũng trở về nhà. Tuy nhiên bây giờ trời cũng đã tối rồi nên cô ấy tùy tiện ăn một chút salad xem như xong bữa cơm chiều. Tống Mính đi tắm một cái sau đó nằm trên giường của mình bắt đầu chơi điện thoại.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một chút, cô lập tức tắt ứng dụng video ngắn đã mở lúc nãy. Sau đó mở ra wechat, nhìn phía trên avatar của Cổ Dục một lúc rồi nhẹ nhàng ấn vào, sau đó gửi một câu tin nhắn thoại: “Anh đang làm gì vậy?”
Nhắn xong câu sau thì Tống Mính lập tức bĩu môi, cô thực ra không hài lòng về câu nói mà mình vừa gửi đi. Câu này thật không tốt chút nào, kỳ thực câu này giống như là lộ ra nồng nặc mùi điểu ti, hạ thấp bản thân.
“Tôi vừa tắm xong, đang xem TV đây. Khâu Ninh đã về rồi à!” Lúc cô còn đang do dự có nên rút tin nhắn thoại về hay không thì Cổ Dục ở bên kia đã truyền tới một giọng nói.
Trên thực tế gửi tin nhắn thoại so với tin nhắn chữ thì không nghiêm túc bằng. Nếu như không phải là người rất thân thì gửi tin nhắn chữ vẫn tốt hơn là tin nhắn thoại.
Giống như Cổ Dục và Tống Mính vậy. Trước đây bọn họ vẫn luôn nhắn tin bằng chữ, nhưng mà không biết do cái gì hôm nay Tống Mính lại rất muốn nghe âm thanh của Cổ Dục. Cho nên cô mới gửi tin nhắn bằng thu âm, đây có lẽ là do tình cảm trong lòng có sự chuyển biến.
"Ừm, đã đưa anh ta ra sân bay từ lâu, lúc tôi trở về nhà thì anh ta đã nhắn tin cho tôi nói rằng đã tới Thượng Hải rồi.” Nghe Cổ Dục hỏi Tống Mính cười vui vẻ nói.
“Vậy là tốt rồi, lần này thật đúng là cám ơn cô.”
“Không cần phải khách sáo với tôi. Thật là, chẳng qua nếu như anh muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần cử động miệng là được rồi." Nhẹ nhàng nghịch tóc của mình, Tống Mính nghe Cổ Dục nói, thì nói lại một câu nghịch ngợm. Mặt khác Cổ Dục nghe được Tống Mính nói như vậy thì cảm thấy sửng sốt một chút.
"Ặc, vậy để tôi mời cô ăn cơm nha?” Lời nói của Tống Mính như vậy, chắc chắn không phải là muốn đòi tiền. Vị phú bà này so với Cổ Dục lại càng có tiền hơn. Hơn nữa cô ấy và Cổ Dục bây giờ đang là bạn làm ăn của nhau. Lá trà của Cổ Dục đều giao cho cô ấy buôn bán, giá cả thì lại được ưu đãi. Nếu không phải vì tiền thì biện pháp mà Cổ Dục trả nhân tình chỉ có thể là mời khách thôi.
“Tốt, vậy thì ngày mai nha, tuy nhiên không phải ở nhà anh ăn, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục lúc này ánh mắt của Tống Mính nheo lại một chút sau đó vui vẻ nói.
Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Cổ Dục cũng không có suy nghĩ gì. Muốn ra ngoài ăn thì ra ngoài ăn thôi. Dù sao hắn cũng không có chuyện gì làm vì vậy hắn lập tức đồng ý.
“Tốt, vậy ngày mai nhé.”
“Được, vậy ngày mai tôi sẽ chờ anh."
Nghe Cổ Dục nói đồng ý, Tống Mính bên này cũng cười hì hì trả lời một câu, sau đó để điện thoại di dộng xuống, nhìn TV trước mặt rồi nở một nụ cười.
Lúc này Tống Mính có tâm trạng gì tất nhiên Cổ Dục sẽ không biết. Sau khi đồng ý chuyện này xong hắn lập tức quên mất. Xem TV một lúc rồi đi ngủ luôn không nghĩ ngợi gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn như thường lệ rời giường, câu cá, rồi cho vào bên trong ao. Sau đó hắn đi làm điểm tâm, ăn điểm tâm xong thì mấy người Lâm Lôi cũng tới.
“Buổi trưa hôm nay mọi người tự giải quyết nhé, hôm nay tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Nhìn thấy mấy người họ đều đến rồi thì lúc này Cổ Dục cũng cười nói một câu.
“Muốn đi mua cái gì sao?” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục thì lúc này Lâm Lôi cũng không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
“Không có, chẳng phải Tống Mính đã bận rộn giúp tôi sao? Dù sao cô ấy cũng đã giúp tôi tìm Khâu Ninh, vì vậy hôm nay tôi mời cô ấy đi ăn cơm.” Nghe Lâm Lôi hỏi Cổ Dục cũng thản nhiên đáp lại.
“Đi… Hẹn hò sao?” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi, Lý Vân Vân tìm cũng lập tức đập thình thịch, mà lúc này Phùng Thư Nhân ở bên cạnh cũng nhỏ giọng hỏi.
“Ặc, không phải vậy….” Nghe thấy Phùng Thư Nhân nói như vậy, Cổ Dục theo bản năng muốn gạt bỏ, nhưng nói phân nửa, hắn tự dưng cũng cảm thấy mơ hồ. Đây chẳng lẽ là hẹn hò sao? Cái này chắc không được tính là hẹn hò đâu nhỉ.