“Bà chủ, có phân phó gì sao?” Hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm giác đau đớn trong nội tâm, Lâm Lôi nói trước một câu.
"Không cần khẩn trương, tôi biết tâm ý của hai cô đối với Cổ Dục mà nhất là Vân Vân. Hôm nay tôi nhắn tin cũng không phải muốn tới chia rẽ uyên ương, mà là muốn nói cho hai người biết tôi có thể ngầm đồng ý chuyện của hai người cùng với Cổ Dục, cũng có thể ngầm đồng ý sự hiện diện của hai người. Nhưng hai người cũng biết năng lực cũng như tình trạng hiện tại của hai người, chúng ta là quân tử thà mất lòng trước được lòng sau. Tôi nói thẳng, nếu như hai người nguyện ý làm ‘nhỏ’ thì tôi có thể chấp nhận hai người. Chẳng qua nếu như hai người có dã tâm gì đó, vậy thì chúng ta không thể sống chung hòa bình với nhau được rồi...”
Nhìn Tống Mính viết một tin nhắn dài như vậy khiến tim của Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều đập loạn nhịp. Nhất là Lâm Lôi, cô gần đây chỉ cảm thấy Cổ Dục và Lý Vân Vân có chút là lạ, chẳng lẽ bọn họ đã ở cùng nhau? Vậy mà bản thân mình cái gì cũng không biết?
Nghĩ tới đây, Lâm Lôi không khỏi trầm mặc, chẳng lẽ mình là người chậm nhất sao?
Nhìn sang Lý Vân Vân, lại nhìn tin nhắn trên điện thoại di động mà Tống Mính gửi lúc này, Lâm Lôi nhẹ nhàng cắn môi. Hiện tại cô cũng không biết phải nói gì mới tốt nữa.
“Cho chúng tôi suy nghĩ một chút.” Nhìn thấy Lâm Lôi không nói gì, lúc này Lý Vân Vân lặng lẽ đánh một hàng chữ rồi gửi lại, xong xuôi cô cũng cất điện thoại di động của mình đi.
"Vân Vân có phải chị và Cổ Dục đã làm chuyện đó không...” Nhìn thấy Lý Vân Vân cất điện thoại di động đi, lúc này Lâm Lôi đi tới bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi.
“Không, không có, nhưng mà tôi có giúp anh ấy, Ặc....” Đối mặt với sự tra hỏi của Lâm Lôi, ánh mắt Lý Vân Vân né tránh, nhỏ giọng nói.
“Mùi hạt dẻ kia là... Tôi hiểu rồi...” Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Vân Vân thì Lâm Lôi lúc này không khỏi cười khổ một cái, chỉ có chính mình ngây thơ cho là bọn họ đi hái hạt dẻ, ai ngờ....
“Vân Vân, chị có thể giúp tôi được không?” Mặc dù trong lòng có chút hơi mất mác, nhưng Lâm Lôi rất nhanh phấn chấn trở lại, nhìn qua Lý Vân Vân ánh mắt sáng rực nói.
"Muốn tôi giúp chị thế nào?” Nghe thấy Lâm Lôi nói như vậy, Lý Vân Vân thở dài một hơi, mặc dù cô cũng không nguyện ý chia sẻ Cổ Dục nhưng với tình huống hiện tại thì không chia sẻ cũng không được.
"Ít nhất tôi phải giống như chị!” Nhìn vào mắt của Lý Vân Vân, Lâm Lôi nghiêm túc nói.
“Tút tút!” Đang lúc Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân ở đây trò chuyện thì đột nhiên bên ngoài cũng truyền hai tiếng còi xe, sau đó thì nghe bốn con vật nuôi kêu lên. Không cần phải nói cũng biết là Cổ Dục đã trở về.
Liếc mắt nhìn ra bên ngoài, bây giờ ánh mắt của Lâm Lôi lại càng thêm kiên định.
"Vậy được rồi... Chúng ta cứ thử xem sao...” Nghe Lâm Lôi nói, Lý Vân Vân hít một hơi thật sâu rồi gật đầu một cái. Nếu như có thể duy trì tình trạng như bây giờ, vậy thì cô vẫn có thể chấp nhận được, không sao cả. Hơn nữa với sự hiểu biết của cô đối với Cổ Dục thì người đàn ông hay đắn đo và thiếu quyết đoán này nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với bọn họ, vậy thì cứ thử xem sao.....
“Ừm! Cứ thử vậy!!” Nhìn thấy Lý Vân Vân đồng ý, Lâm Lôi cũng hít một hơi thật sâu sau đó hai mắt lóe sáng nói. Sự việc phát triển như vậy cô thật sự là có một chút mong đợi.
Lúc này Cổ Dục còn chưa biết bản thân mình đã bị bán đứng. Thậm chí ba nữ nhân kia còn lặng lẽ thành lập một liên minh. Không thể không nói hắn ta đối với những chuyện như này, thật sự là phản ứng rất chậm...
"Hô...” Thở ra một cái thật dài, cơ thể của Cổ Dục yếu ớt ngã lên giường. Hắn nhìn lên trần nhà, trong mắt của hắn bây giờ có một chút nghi hoặc cùng khó hiểu, nhưng càng thêm mấy phần thản nhiên.
“Có… có được không?” Một lát sau, Lâm Lôi ngồi dậy, mắc cỡ nhìn Cổ Dục, nhỏ giọng nói.
“Ừm! Không sao, nhưng mà chị… chị đây là...”
“Còn gọi em là chị sao, nhưng thôi không sao, anh muốn gọi như vậy thì cứ gọi đi, em cũng không ghét.” Nghe Cổ Dục nói, Lâm Lôi đỏ mặt có chút giận dỗi đánh Cổ Dục một cái, tuy nhiên cô cũng không cự tuyệt Cổ Dục gọi như vậy. Nói thật, gọi như vậy thật đúng là có chút cảm giác… là lạ.
"Chỉ cần anh thích là được, vậy sau này em và Vân Vân, anh… anh biết rồi đó, em đi rửa mặt trước đây.” Cô lặng lẽ liếc nhìn Cổ Dục đang có chút khó hiểu. Sau khi Lâm Lôi nói xong thì lập tức đi ra khỏi phòng của Cổ Dục. Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, Cổ Dục lập tức vỗ mạnh vào cái miệng của mình.
Hắn mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì. Nhưng có vẻ như tới thời điểm hiện tại mọi chuyện đều phát triển theo hướng có lợi cho hắn, không có cái gì là không tốt cả.
“Ngủ trước một giấc rồi tính vậy.” Nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vậy thì không nghĩ nữa. Cổ Dục ôm cái chăn bên cạnh rồi tiến vào mộng đẹp. Hắn cảm giác được giấc ngủ này của hắn rất là thoải mái.
Hắn ngủ một mạch mãi tới chiều mới dậy. Lúc này Phùng Thư Nhân, Lưu Phi Phi cùng Cổ Tú Tú cũng đã trở về. Lúc này Cổ Dục cũng đã rửa ráy mặt mũi, bắt đầu đi làm cơm tối. Sau khi mọi người cùng ăn một bữa cơm ngon miệng thì ai về nhà nấy. Còn Cổ Dục cũng chơi game một lát rồi sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.