Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai gọi trước đây? Vẫn là anh sao!” Một bên cầm lên bài của mình, Cổ Dục đồng thời nhìn lướt qua hai người bên cạnh, sau đó nói với bọn họ.

“Anh, anh gọi trước đi! Nghe Cổ Dục hỏi như vậy, người kia lập tức đáp lại một câu. Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần để Cổ Dục nói trước là ổn rồi. . truyện kiếm hiệp hay

Nhưng mà sau đó, để cho bọn họ càng thêm hối hận chính là bài của Cổ Dục quá lớn. Hai gã đàn em này biết là nếu không thể gian lận thì chỉ có thể thua mà thôi.

Thế là gã đàn em bên kia khẽ liếc nhìn tên đồng đội của mình nháy mắt, tiếp đó hai người lặng lẽ móc ra hai lá bài rồi đưa tay ở dưới bàn định trao đổi.

Nhưng ngay khi tay của hai người sắp giao nhau thì một tay của Cổ Dục đột nhiên xốc lên cái bàn nặng nề. Tiếp đó, một trái một phải hai chân giẫm lên tay của hai tên này, mà trên tay của hai tên này ngay lập tức cũng rơi ra hai lá bài xuống đất.

“Ai ôi! Tay của tôi!”

“Ôi trời!”

Khi tay hai người bị giẫm lên mặt đất, hai người này lập tức kêu la thảm thiết. Mà nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai người này, bên này cũng có không ít người đứng lên, vẻ mặt không tốt nhìn về phía Cổ Dục. Tuy nhiên, một chiêu thế này người khác thì có lẽ hữu dụng, nhưng đối với Cổ Dục thì không có tác dụng.

Hắn khinh bỉ nhìn một vòng những người này, những người này đều nhớ tới vị trước mặt này là ai. Mặc dù bọn họ là những tên côn đồ, người khác sợ họ thế nhưng Cổ Dục không có sợ đám người này.

Mấy tên côn đồ bị hắn xử lý còn thiếu sao?

Ban đầu là Cổ Nhạc Thành, sau này Ngô Đạo Thiện, còn có bọn người đi trộm cá. Thậm chí kẻ liều mạng như Dương Hâm đều rơi vào trong tay hắn. Đám người này, bình thường thích đánh nhau, nhưng cũng truyền tai nhau một chút, thật sự không nên đụng đến Cổ Dụng, điên hay sao mà đụng kẻ này?

Bọn họ cũng không có lá gan kia, cho nên dưới ánh mắt cổ dục, những người này tuy rằng đều đứng lên, nhưng đều có chút lui về phía sau một bước. Sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía nơi khác, làm bộ như mình ở chỗ này đang tàng hình vậy.

"Khụ, Ông chủ Cổ, ngài đây là..." Người khác có thể tàng hình, nhưng gã mập mạp kia cũng không làm vậy được. Hắn ta nhăn mặt, đi đến bên cạnh Cổ Dục cùng vẻ mặt tươi cười nói.

"Tôi đây là sao à? Anh nói sai rồi đó, họ ở trong sòng bạc của anh, không phải là tôi nên hỏi anh mới đúng sao?” Nhìn chằm chằm gã mập mạp này, Cổ Dục buồn cười nói.

"Khụ, đây đúng là bọn họ không đúng, bằng không ván bài này coi như xong đi. Tôi lần nữa đi tìm hai người cùng với ngài chơi." Nghe Cổ Dục nói như vậy, gã mập mạp cười một chút, sau đó đáp.

"Có thể nha! Nhưng tiền ván này thì sao đây, chơi ván nữa cũng được. Nhưng mà bọn hắn tại đây trắng trợn gian lận không có nể mặt ai hết. Tôi nghĩ anh nói cũng không đúng đâu nha! Quy cũ, không thể bỏ được đâu.” Tiếp tục nhìn chằm chằm gã mập mạp, Cổ Dục cũng bình tĩnh đáp lời.

Nghe Cổ Dục nói vậy, hai người bị giẫm bên này đều sắp điên rồi.

Hai người làm nghề này lâu như vậy làm sao không biết ở sòng bạc xử lý như thế nào vấn đề gian lận này chứ.

Rất đơn giản, đó chính là chặt ngón tay!

Không ai nguyện ý chặt của mình một ngón tay, nghĩ đến chuyện này, trong lòng bọn họ đều kinh hoảng nhìn về phía gã mập. Bọn họ thật sự sợ, rất sợ, cực kỳ sợ.

Mà nhìn ánh mắt của hai người này, sắc mặt gã mập cũng rất xấu hổ.

Nếu như xử lý hai người này đi, hai người này chính là đàn em của mình, vậy lòng người sẽ tan rã. Đến lúc đó thì xong rồi, nhưng nếu như không xử lý hai người này. Người khác còn dễ nói, nhưng nếu bởi vậy mà đắc tội Cổ Dục thì vậy bọn họ cũng xong luôn...

Nghĩ đến đây, gã mập mạp cắn răng nhìn về phía Cổ Dục…

”Bằng không, Ông chủ Cổ, ván bài này tiền để tôi ra đi, việc này cứ coi như xong đi! Nhìn Cổ Dục, gã mập đi tới nhỏ giọng nói.

Nhìn bộ dáng gã mập mạp này, Cổ Dục nở nụ cười rồi sau đó lắc đầu. Nói chuyện với gã mập này, hắn đều có cảm giác mình bị mất giá.

"Phiếu nợ của Kha Tử Nhiên, còn có 40 ngàn tiền mặt lấy ra đi." Tiện tay đem một lá K trong tay mình ném xuống mặt đất, Cổ Dục đã không muốn nói thêm gì nữa.

Nghe Được Cổ Dục nói, gã mập mạp bên này lập tức an bài đàn em của mình đi lấy phiếu nợ 200 ngàn cùng với 40 ngàn tiền mặt tới.

Cầm phiếu nợ 200 ngàn trong tay cùng với 70 ngàn tiền mặt. Cổ Dục lúc này cũng thả lỏng chân rồi quay người rời đi. Mà sau khi Cổ Dục rời đi thì hai gã kia cũng cúi đầu ôm lấy tay của mình vẫn còn đang run rẩy. Từ dưới đất đứng lên, nhìn cũng không dám nhìn gã đàn ông mập mạp kia.

“Chuyện này cứ xem như chúng ta đá trúng thiết bản đi, việc này cứ vậy coi như xong.” Mặc dù trong lòng rất bực, nhưng gã cũng không có cách nào khác. Tình thế gặp kẻ mạnh thì đành chịu vậy, Cổ Dục là người nào? Đây không phải là người gã ta có thể đắc tội nổi?

Cho nên hắn chỉ có thể cắn răng ngậm máu nuốt trở vào. Hắn biết, Cổ Dục lần này tới chỉ là dạy cho hắn một chút, nếu như Cổ Dục lần sau lại đến, vậy thì không còn đơn giản như vậy.

Cầm tiền của gã mập mạp này, Cổ Dục cũng đi xe máy trở về nhà.

Khi hắn trở về, bàn ăn đã được thu dọn xong xuôi. Lúc này sáu em gái thoạt nhìn đang bận rộn việc của mình, nhưng mà Cổ Dục có thể cảm giác được. Dường như giữa các cô kỳ thật có một chút không khí không giống nhau, dưới tình huống như vậy, vẫn là ít trêu chọc các cô ấy là tốt nhất.

Sau khi dừng xe máy xong, Cổ Dục nhìn thoáng qua bên trong. Sau đó vẫy vẫy tay với Lý Vân Vân, nhìn thấy động tác của Cổ Dục, Lý Vân Vân cũng đi tới, tò mò nhìn về phía hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK