Đúng là một ngày không câu cá cũng không quan trọng, nhưng rõ ràng trong lòng Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến cũng không quan trọng như vậy. Hơn nữa nếu như Cổ Dục đi một mình lên núi thì đây chính là đi du ngoạn. Cũng giống như đi lên núi, xuống biển hắn muốn chơi thế nào đều được. Nhưng một khi hắn mang theo Tiết Thanh Huyến vậy thì rõ ràng là không được thoải mái rồi.
Không nói những cái khác, đầu tiên là rất bất tiện. Cổ Dục vốn dĩ rất là lười, nếu có thể có cuộc sống nhàn nhã, cớ nào lại muốn tăng thêm độ khó cho mình? Đây là điều hắn không muốn thấy.
"Đừng có vội cự tuyệt, tôi đưa cho anh một triệu tệ được không?” Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến cũng nghiêng đầu qua sau đó nói chắc như đinh đóng cột.
“Cô nhìn tôi giống người thiếu tiền sao? Cô không phải không biết tôi vừa mới kiếm được 400 triệu, mà trong đó còn có một nửa là của cô đó.” Gục đầu trên tay lái, Cổ Dục nghiêng đầu nhếch miệng nhìn Tiết Thanh Huyến, vẻ mặt coi thường nói.
“Anh quả nhiên sẽ không vì tiền mà mang tôi lên núi. Vậy nếu như không phải vì tiền, thì coi như là vì cảm tình đi được không?” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyến ngược lại nở một nụ cười, sau đó nghiêng đầu nhìn qua Cổ Dục hỏi.
"Tôi với cô có cái gì là cảm tình cơ chứ, lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã lột sạch tiền bạc của cô. Sau này thì cô chỉ là người mua, tôi chỉ là người bán mà thôi." Khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiết Thanh Huyến một cái. Cô gái này có phải đang quá đề cao bản thân mình hay không?
Hắn và cô ấy có cảm tình cái búa, chuyện vậy mà cũng có thể nói, Ài!
“Ha ha, đúng là tôi chưa đủ tư cách dùng cảm tình để yêu cầu anh.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến khẽ cười to nói, thật ra kết quả này cô ấy cũng đã biết trước. Cổ Dục nghe thấy tiếng cười của cô thì hắn cũng nhếch miệng suy nghĩ, vẫn còn tốt nha, xem ra cô ấy còn chưa bị mất trí, lúc này tâm trạng của hắn đã tốt hơn nhiều.
Mặc dù dáng vẻ Tiết Thanh Huyến rất xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, nhưng Cổ Dục lại không yêu thích cô ấy. Sao có thể hạ thấp nhân phẩm của mình để đi phục vụ cô ấy được cơ chứ? Cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Nếu như người yêu cầu anh là Tống Mính, anh có thể đáp ứng hay không?” Nở một nụ cười tự giễu Tiết Thanh Huyến nghiêng đầu nhìn Cổ Dục vui vẻ nói.
“Không.” Nghe lời nói của Tiết Thanh Huyến, lúc này Cổ Dục suy nghĩ về Tống Mính một chút sau đó trả lời.
Tất nhiên hắn và Tống Mính thân quen hơn nhiều so với Tiết Thanh Huyến. Tống Mính đã tới nhà hắn biết bao nhiêu lần rồi, hơn nữa cô ấy cũng là bạn làm ăn với hắn, nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đủ để hắn có thể tiết lộ bí mật của mình cho cô ấy biết.
“Được rồi! Anh trả lời do dự như vậy tức là Tống Mính ở trong lòng anh quan trọng hơn so với tôi phải không? Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ thân thiết. Như vậy đi, tôi lại đưa thêm điều kiện cho anh, anh xem một chút hai thứ này có đủ làm điều kiện hay không?” Chống cằm lên hai tay mình, Tiết Thanh Huyến nhìn thấy Cổ Dục như có điều suy nghĩ thì nói. Sau đó cô ấy lấy cái bọc tài liệu mang theo trên người. Trong đó có hai bản hợp đồng đặt trước mặt Cổ Dục, Cổ Dục cúi đầu xem xét thì hắn phát hiện đây lại là hai bản hợp đồng của tòa án.
Một bản là hợp đồng đánh bắt cá hợp pháp, một bản là hợp đồng trục vớt hợp pháp.
Một cái là dành cho cho việc kinh doanh cá, một cái là dành cho việc trục vớt đồ cổ trong thuyền đắm.
Nhìn thấy hai bản hợp đồng này, mắt Cổ Dục lập tức híp lại. Nếu như bây giờ, những đồ vật của Cổ Dục có vấn đề gì thì hắn cũng không thể nói rõ nguồn gốc của chúng.
Bây giờ đều lan truyền tin đồn, hàng của hắn có được là do hắn ở nước ngoài có một đội trục vớt thuyền đắm, nhưng tại sao hắn có được đội đó thì không ai biết được.
Không ít người đều đang đồn hắn buôn lậu, nhưng Cổ Dục sở dĩ không đi phủ định tin đồn là bởi vì hắn biết mình không làm việc đó, mà tất cả đồ của hắn có được đều nhờ giếng nước.
Xã hội bây giờ đều phải tuân thủ pháp luật, chuyện gì cũng phải có bằng chứng. Châm ngôn xưa nói rất hay, bắt trộm thì phải có đồ ăn trộm làm chứng, bắt được kẻ gian thì phải có hai người làm chứng. Hiện tại không có chứng cứ có thể chứng minh đồ vật của Cổ Dục là đồ buôn lậu thì sẽ không thể nào định tội được hắn. Bây giờ chỉ sợ có một vài người sẽ đem chuyện này làm ầm ĩ lên.
Người xưa có câu, tiền tài động nhân tâm, mặc dù bây giờ tiền tài của Cổ Dục ngoài mặt cũng không có nhiều. Nhưng mà sau này thì không thể nói trước được điều gì. Có thể về sau công việc kinh doanh của Cổ Dục được mở rộng, một tháng bán được khoảng 6 triệu tệ tiền cá, trên dưới 200 triệu tiền trà, thỉnh thoảng lại bán ra một số đồ cổ.
Một tháng này hắn kiếm được hơn 200 triệu, một năm sẽ hơn 2 tỷ, vậy thì mười năm sẽ hơn hai mươi tỷ. Mặc dù so với những đại gia ngàn tỷ thì vẫn có chênh lệch rất lớn, nhưng số tiền này cũng khiến người ta động tâm.
Mà hai bản hợp đồng này của Tiết Thanh Huyến vừa vặn bổ sung những lỗ hổng trong vấn đề của Cổ Dục. Cổ Dục nhìn lại hai bản hợp đồng này mắt của hắn híp lại.
Nói thật hai bản hợp đồng này rất quan trọng, vô cùng quan trọng, nó sẽ quyết định tới con đường kinh doanh sau này của Cổ Dục có được mở rộng hay là không.
Mà Tiết Thanh Huyến cũng không thúc giục hắn, cô chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, tay đỡ lấy cằm của mình, đôi mắt xinh đẹp không ngừng lưu chuyển nhìn Cổ Dục để đợi đáp án từ hắn.