Từ xưa đến nay Trung Quốc chính là một thể chế quan tước.
Tất cả mọi thứ đều kém, chỉ có đọc sách là cao, mà đọc sách là vì cái gì? Vì làm quan.
Ở thời xưa, dù là người có tiền đi nữa, một người làm bộ đầu thì cũng có thể làm cho nhà người ta nhà tan cửa nát. Tiền của thương nhân trong mắt những vị quan viên kia, chính là rau hẹ, cắt xong là có thể dưỡng lại một gốc là được.
Đây cũng là lí do vì sao vào cuối đời nhà Minh, những gia đình giàu có đó muốn nâng đỡ quan viên và tìm cách để có chức quan cho mình nhằm để đối phó lại triều đình.
Đều nói thương nhân lớn không có quốc gia, nhưng có lúc, những thương nhân lớn cũng là từng bước bị buộc vào tình cảnh không có quốc gia. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời xưa, bây giờ là hiện đại.
Mặc dù ở hiện đại vẫn có không ít người mê làm quan và muốn đi làm quan chức, nếu không tại sao nhiều người đăng ký thi công chức hằng năm lại nhiều như vậy?
Nhưng bản chất của thế giới là đang hướng tới tiền tài.
Quan chức đó là vì nhân dân phục vụ, mà kẻ có tiền thì vì đảm bảo sinh hoạt cho người dân, đồng thời cũng thu thuế cho nhà nước.
Dù sao thì nếu làm ra thành tích gì, thì đó cũng là công lao của họ. Cho nên vị trưởng trấn Liễu Lượng này cùng Cổ Dục cũng không quen biết, nhưng ông ta biết Cổ Dục ở trước mặt chính là thần tài của mình, ngàn vạn không thể đắc tội, còn muốn dựng tấm bài vị để cúng bái.
Không phải chỉ vì Cổ Dục có tiền, mà còn bởi vì quan hệ của Cổ Dục cùng với phía trên.
Người khác không rõ quan hệ của Cổ Dục cứng bao nhiêu, nhưng mà ông ấy biết rất rõ.
Không chỉ có quan hệ rất thân mật với nhà họ Khổng, mà còn có quan hệ với người ở cấp thành phố. Thậm chí còn có thể có quan hệ trực tiếp với người ở bên trong chính phủ.
Không cần nhắc đến nhà họ Tiết, công việc của Cổ Dục chính là chuyên môn phụ trách cung ứng nguyên liệu cho các bữa yến tiệc của quốc gia.
Nếu như thời điểm Cổ Dục đem nguyên liệu chở đến, Cổ Dục tùy tiện nói xấu đám quan chức ở đây. Như vậy thì có thể lọt đến thẳng tới tai của các vị đại lão bên trên. Dạng người như thế này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể đắc tội đó nha. Nếu như có thể nói chuyện có thể làm quan hệ tốt thì đó mới là việc đúng đắn nhất.
Chính bởi vì như vậy, thời điểm vị trưởng trấn Liễu Lượng này đối mặt với Cổ Dục mới câu nệ như vậy, cẩn thận, thậm chí đều có chút nịnh bợ.
“À! Trưởng trấn Liễu khách khí quá rồi, tôi chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi.” Nghe được lời Liễu Lượng nói, Cổ Dục xua tay, rất khách khí nói.
“Ai! Cậu cũng không phải chỉ làm ăn nhỏ, nếu cậu chỉ làm ăn nhỏ vậy chúng tôi thành cái gì. Ngài Cổ không nên khách khí, đúng rồi, nghe nói ngài Cổ chuẩn bị xây trang trại bò, không biết cần trên trấn làm gì giúp đỡ hay không, chúng tôi sẽ không từ chối đâu.” Nhìn Cổ Dục vẫn còn tương đối dễ nói chuyện, bên này trưởng trấn Liễu cũng cười nói, nhìn Cổ Dục không có như lời đồn cũng không khó để tạo mối quan hệ như vậy.
“Tạm thời không có, nếu như có thì tôi nhất định sẽ nhờ trên trấn hỗ trợ đó nha." Nhìn Liễu Lượng, Cổ Dục gật đầu cười nói. Đồ hắn bán đều đi theo con đường cao cấp, sự giúp đỡ trên trấn cùng hắn quan hệ không quá lớn. Nhưng mấy lời khách sáo ai mà không biết nói, chỉ cần khách khí một chút là được rồi.
“Phải! PhảI!” Nhìn Cổ Dục khách khí như vậy, Liễu Lượng cũng mỉm cười.
Tất nhiên trưởng thôn và trưởng trấn đã thấy Cổ Dục thì dĩ nhiên không thể để Cổ Dục dễ dàng trở về rồi. Thế là Cổ Dục bị trưởng thôn nửa lôi nửa kéo đi theo trưởng trấn vào thôn để thị sát. Mà Cổ Dục nghe họ nói chuyện cũng biết đại khái mục đích tới lần này của trưởng trấn.
Lần này ông ấy tới có tổng cộng ba chuyện, thứ nhất là thị sát tuyến đường bên này một chút.
Bởi vì đường này tính ra là người trong thôn tự mình tu sửa, người cung cấp vật tư xây dựng là Cổ Tuấn Tài một người trong thôn. Bây giờ còn là người cùng hợp tác với Cổ Dục, cho nên Cổ Tuấn Tài cung cấp vật liệu đều là loại tốt nhất, dĩ nhiên chất lượng của con đường này cũng là tốt nhất.
Nếu như con đường này không thường có xe lớn chạy qua thì ít nhất dùng được 10 năm hay 8 năm cũng không phải là vấn đề lớn.
Ngoài chuyện đường cái ra, chuyện thứ hai chính là thống kê một chút trong thôn này có bao nhiêu nhà muốn làm nghề phụ, Cổ Dục không cần trên trấn giúp đỡ nhưng mà không có nghĩa người khác không cần.
Một khoản vay nhỏ không lãi suất, trên trấn vẫn sẽ sẵn sàng giúp đỡ họ vay.
Đây là để cho họ có tiền vốn bắt đầu có thể làm thực nghiệp bước đầu.
Về chuyện thứ ba, cũng cùng Cổ Dục có liên quan, đó chính là muốn xác định phạm vi và thời gian để cho người dân trong thôn Cổ Gia đốt gốc lúa, ngô và những thứ tương tự.
Kể từ khi không khí của tỉnh Hắc Long càng ngày càng kém thì thời gian đốt mấy thứ này cũng được quy định nghiêm ngặt, lần này đích thân trưởng trấn đến đây chính là vì muốn quyết định thời gian đốt...
“Uống không ít đâu nha, con nói xem, sau con đi theo chú ấy mà cũng không nhìn một chút.”
“Mẹ! Mẹ không biết, kiểu uống rượu của mấy người trưởng trấn, con nào dám xen vào.”
Khi Cổ Dục về đến nhà lần nữa, kỳ thực đã đến buổi tối.
Cổ Dục bị trưởng thôn và trưởng trấn kéo đi theo, sau khi đi theo đám bọn họ vòng quanh trong thôn một vòng. Tiếp đó thì lại bị trưởng thôn kéo đi đến ủy ban thôn uống rượu.
Vốn là người Đông Bắc uống rượu rất dữ dội, người ở nông thôn thì càng uống dữ dội hơn.
Uống thẳng từ giữa trưa đến bây giờ, nếu như không phải Cổ Dục mượn cớ đi tiểu rồi trốn thì có thể bây giờ còn chưa về được đâu.