Cây chưa chắc có thể ngăn được đạn.
Cây, thì cũng phải xem đó là cây gì, mật độ cây khác nhau thì độ cứng cũng sẽ khác nhau.
Có thể sẽ có cây ngăn được đạn, nhưng 99% cây, cũng chính là những loại cây thường thấy sẽ không thể ngăn nổi đạn.
Nếu như Dương Hâm dám trốn ở phía sau cây thì chắc chắn hắn sẽ bị đạn xuyên thành một cái rổ.
So với cây thì tảng đáng tin hơn nhiều, đặc biệt Dương Hâm vẫn còn nằm dưới đất.
"Chết tiệt!” Nhìn đám người cảnh sát đang phong toả bốn phía, Dương Hâm không khỏi chửi thầm một câu. Nhưng sau đó gã ta đã cho Cổ Dục biết tội phạm là như thế nào, gã ở phía sau tảng đá lợi dụng tất cả các khe hở mà không ngừng bắn trả.
Phá tan chiến thuật bao vây của đám người cảnh sát. Lúc này đám người này nhất thời còn chưa có biện pháp gì để bắt hắn. Hiện tại mảnh vụn đá, vỏ cây bay tán loạn. Tuy nhiên tiếp tục giằng co như thế này thì tất nhiên cảnh sát sẽ thắng, phải biết rằng những người cảnh sát ở đây chỉ là một tiểu đội nhỏ, phía sau còn vài tiểu đội khác nữa.
Bên này bắn nhau thì bên kia chắc chắn sẽ nhanh chóng đi tới. Chỉ cần tiểu đội thứ hai, thứ ba, thứ tư gia nhập vào thì Dương Hâm bị bắt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng những người cảnh sát này lại không chú ý đến sức chiến đấu của gã này đúng là cực kỳ mạnh.
Dương Hâm lúc còn trẻ đã từng đi lính, hơn nữa còn là lính trinh sát. Lính trinh sát lúc đó thực ra cũng giống như lính đặc chủng chỉ có điều được gọi là lính trinh sát mà thôi.
Về sau bởi vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên đã bị đuổi khỏi quân đội vì vậy gã ta đã đến Đông Nam Á để làm lính đánh thuê.
Mấy chục năm cầm súng, bắn hàng trăm nghìn viên đạn nên gã ta đã sớm tôi luyện ra sức chiến đấu phi thường rồi.
Chỉ cần xem tình hình bây giờ, gã ta lấy một chiến đấu với nhiều người nhưng vẫn không có ý định giơ tay chịu trói hay là mất bình tĩnh. Trong lúc gã ta áp chế hoả lực của cảnh sát thì đồng thời cũng quan sát vị trí và hành động của những người này rồi sau đó mới đột ngột bắn trả.
Một tay hắn ta cầm súng Ak để áp chế hỏa lực, tay khác thì rút khẩu súng lục ra không cần nhìn về phía bên trái đã lập tức nổ hai phát súng trực tiếp làm bị thương cánh tay và đùi của một viên cảnh sát đang lao về trước, ngay lập tức làm cho người này ngã xuống bụi cỏ phía trước.
Khi thấy mình đã bắn trúng mục tiêu Dương Hâm nhanh chóng lăn tại chỗ tránh những viên đạn từ phía sau, tiếp đó nhanh chóng chạy thật nhanh về phía viên cảnh sát đó.
Nếu như để cho gã chạy tới đó không những sẽ có thể chạy thoát được mà viên cảnh sát bị thương bên kia cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa với sự hiểu biết của họ về Dương Hâm thì chắc chắn tên này sẽ lấy anh nhân viên cảnh sát kia làm con tin, đến lúc đó sẽ càng phiền toái hơn nữa.
“Hỏng rồi!” Nhìn thấy tình hình hiện tại, lúc bắt đầu thì rõ ràng nhưng bây giờ đã trở thành cục diện vô cùng nguy hiểm thì lông mày của Cổ Dục bắt đầu nhíu lại. Cái gã này không phải sẽ chạy thoát đó chứ, nghĩ tới đây Cổ Dục nhìn về phía viên cảnh sát ở bên cạnh.
“Cho tôi mượn khẩu súng.”
Nghe Cổ Dục nói thì viên cảnh sát cũng trầm tư suy nghĩ một lát, tuy nhiên chỉ vài giây sau anh ta đã lấy khẩu súng ngắn bên hông mình đưa cho Cổ Dục.
Anh ta cũng không có hỏi Cổ Dục có biết bắn súng hay không hoặc là lấy súng để làm gì, anh ta lúc này cực kỳ tin tưởng Cổ Dục. Vừa nhận lấy súng Cổ Dục huýt sáo một cái, lúc này Vua Bầu Trời từ trên trời lao xuống, Cổ Dục dùng toàn bộ sức nhảy mạnh lên bắt lấy móng vuốt của Vua Bầu Trời. Tiếp đó hắn mượn lực của Vua Bầu Trời đạp mấy cái vào cây đại thụ.
Cái này giống như đang biểu diễn khinh công vậy. Đạp mấy cái Cổ Dục đã nhanh chóng đứng trên nhánh cây bên cạnh sau đó hai tay cầm súng liếc mắt nhìn về phía Dương Hâm đang chạy trốn.
Tên này chắc chắn sẽ không ngờ đến mình còn bị tấn công từ trên trời.
“Ngã xuống đi, tên tội phạm kia.” Nhìn thấy Dương Hâm đã vào tầm nhìn của mình lúc này Cổ Dục khẽ nở nụ cười. Hắn vốn dĩ là bậc thầy về dã ngoại sinh tồn, hắn ta không chỉ có thể phân biệt được thực vật, động vật, nhóm lửa, nấu cơm, tìm nguồn nước...v...v..
Mà các loại cung tiễn, súng ống hắn vẫn có thể sử dụng được nha. Mặc dù không mạnh bằng những kỹ năng sở trường khác nhưng chắc chắn vẫn là trên mức tiêu chuẩn.
Cộng với năng lực về thị lực và năng lực thần cấp phản ứng thì cho dù Dương Hâm có chủ ý tính toán hay không, hắn ta cũng không thể trốn thoát được.
Dưới sự hỗ trợ của tiếng súng từ bốn phía, Cổ Dục lúc này đã bóp cò.
“Phanh!”
Một viên đạn trong nháy mắt từ trên cao bắn về phía Dương Hâm, lúc Dương Hâm phản ứng lại thì đã quá trễ rồi.
Viên đạn kia xoay tròn cắm vào bên chân trái của hắn ta, ngay lập tức hắn như mất đi sức lực mà ngã quỵ trên mặt đất gương mặt cũng đầy kinh ngạc và mơ hồ, không biết là chuyện gì đang xảy ra.
“Dương Hâm đã bị đánh ngã, tiến hành bắt giữ!” Nhìn Dương Hâm ngã xuống bụi cỏ, người phụ trách bên này lập tức lớn tiếng hô.
Sau đó, các viên cảnh sát khác bắt đầu tăng tốc tiến hành bao vây.
Nhưng tên cướp như Dương Hâm làm sao có thể an ổn thúc thủ chịu trói. Cho dù là nằm sấp trên mặt đất, hắn cũng không ngừng giãy giụa bò về phía trước. Đồng thời súng trên tay không ngừng bắn phá, bức lui những cảnh sát kia. Tuy nhiên Cổ Dục làm sao có thể để cho hắn kiêu ngạo như vậy.
Nhìn trên tay hắn còn đang không ngừng bóp cò súng, Cổ Dục lại lay động cò súng.
"Phanh"
Lại một tiếng súng vang lên, tay phải cầm súng của Dương Hâm bị bắn trúng. Đồng thời thanh súng của hắn cũng bay ra ngoài, lúc này hắn xem như đã biết mình đại thế đã mất rồi.