Cho nên lúc ông chủ Lưu và Cổ Dương ở trong nhà hắn, hắn vẫn rất khách khí.
Ngồi khoảng chừng nửa tiếng, Cổ Dương và ông chủ Lưu cũng rời đi.
“Bọn họ tìm anh nói chuyện hợp tác sao?” Hai người bọn họ vừa rời đi, Lâm Lôi cũng từ phòng bếp đi ra, vừa dọn dẹp đồ uống trà vừa tò mò hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà tạm thời anh không cần, anh cần thứ khác.” Nhìn Lâm Lôi, Cổ Dục cười hì hì nói.
“Anh cần gì.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi không khỏi tò mò nhìn hắn.
“Anh cần quyết định tối nay đi chỗ của em hay của Vân Vân.” Nhìn ánh mắt tò mò của Lâm Lôi, Cổ Dục cười nói hì hì, đồng thời nháy nháy mắt.
Nghe Cổ Dục nói, mặt của Lâm Lôi không khỏi đỏ lên, sau đó ánh mắt có chút tránh né nói: “Đi tới chỗ Vân Vân trước đi, cô ấy tới trước em, ngày mai… ngày mai đến nhà em…..”
Nói xong, Lâm Lôi đứng lên, chạy vào phòng bếp.
Nhìn bóng lưng của cô ấy, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười, thời gian này thực sự đúng là không tồi.
...
“Đặt xong, thử một chút nào.”
Buổi tối, Cổ Dục ở nhà Lý Vân Vân. Sáng hôm sau, hắn dĩ nhiên bị Lý Vân Vân đuổi về, nhưng khác lúc trước là cô ấy không có đuổi Cổ Dục về sớm như vậy, đợi Cổ Dục ăn xong bữa sáng thì mới về.
Đã về đến nhà, đầu tiên cho Vua Núi ăn rồi sau đó đi đến chỗ hồ cá, hắn đem cái vòng xoáy vừa mới câu được lên đặt vào bên trong ao cá.
Ý nghĩ của hắn vừa khẽ động, lúc này trong bể nước bí mật có không ít cá đang chậm rãi tiến vào vòng xoáy thứ hai, tiếp đó thì xuất hiện tại bên trong ao cá.
Thật đúng là vô cùng thuận tiện, về sau không cần hắn tới hắn động tay động chân nữa. Chỉ cần xác nhận ở đây không có ai thì sau đó chuyển động ý nghĩ một chút là được, cực kỳ thuận tiện.
Về phần cá nước ngọt cũng không cần phải vội vã, bởi vì xoáy nước này của hắn có thể tùy ý thu hồi rồi sau đó thả bên hồ cá nước ngọt là được. Cái vòng xoáy này người khác không thể lấy, nhưng mà không thể tùy tiện thả cá được, đây là chuyện không thể người khác biết được.
Sau khi xác định sinh hoạt lười biếng của mình từ giờ có thể được thăng cấp, tâm tình của Cổ Dục cũng trở nên tốt hơn. Thuận tiện bắt một con cá hồi rồi rời khỏi hồ cá, nhìn Vua Bầu Trời trên cây thì trực tiếp ném con cá hồi lên cho nó. Sau khi chụp được con cá, Vua Bầu Trời cũng ăn cực kỳ vui vẻ.
Sau khi cho Vua Bầu Trời ăn xong, lúc này bốn con thú con cũng đã ăn xong bữa sáng của mình rồi chạy tới. Mặc dù bình thường bọn chúng rất thích cùng chơi đùa với Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú, nhưng bọn chúng cũng biết chỗ dựa chân chính của mình là ai.
Cho nên chỉ cần Cổ Dục có thời gian, bọn chúng sẽ nhào tới chỗ Cổ Dục chơi đùa. Mà Cổ Dục cũng thường xuyên sẽ cùng chơi với chúng nó một chút, dù sao hắn cũng không có việc gì.
Trong khi chơi, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân và Lý Vân Vân cũng đến.
Sau khi giúp Cổ Dục dọn dẹp nhà cửa, họ cũng vội vã đi bể cá.
Vốn dĩ Cổ Dục muốn lên lầu chơi máy vi tính, kết quả khi hắn đi vào phòng bếp thì phát hiện hết nước tương.
Phải biết rằng, nước tương thực sự có rất nhiều công dụng.
Cho dù là nước tương nguyên chất hay cho thêm một số thứ khác, nước tương sệt, nước tương nhạt, nước tương ngọt, các loại nước tương hải sản, cũng có phân chia rất nhiều loại.
Cố Dục thân là Siêu cấp đầu bếp, hắn sẽ không chịu đựng ở về mặt thiếu thốn gia vị, trong nhà hắn nước tương bình thường đã có năm loại.
Nước tương nhạt dùng để chấm, nước tương sệt dùng để tạo màu. Dầu trống để tăng hương vị cho các món hấp, nước tương nguyên chất là nước tương được ủ nguyên chất dùng để ăn sống. Ví dụ như bánh bao hay là trộn với mù tạc đều được. Còn có cá lộ, không phải cá vược, thứ này còn được gọi là nước tương cá, được ủ bằng cách lên men cá và tôm, có vị hơi tệ, nhưng nó là thứ không thể thiếu khi nấu món ăn Quảng Đông.
Đối với nước tương ngoại trừ công dụng và khẩu vị khác nhau, muốn mua nước tương điều quan trọng nhất phải coi bảng thành phần. Thực tế thì nước tương nguyên chất có vị không ngon lắm, có chút hơi chát. Mà phần lớn nước tương ăn có vị ngon, đều cho thêm caramen vì vậy chuyện này cần chú ý một chút.
Còn có độ mặn, cái này phải dựa theo khẩu vị cá nhân.
Hôm nay trong nhà Cổ Dục hết nước tương dùng để chấm, chỉ có nước tương sệt, cho nên hắn định đi tới tiệm tạp hóa trong thôn để mua.
Cưỡi trên xe gắn máy, Cổ Dục đi về hướng tiệm tạp hóa trong thôn.
Khi hắn tới nơi, phát hiện Cổ Tuấn Tài và một đám công nhân dưới tay hắn đang ngồi ở cửa tiệm đang uống đồ uống.
Thời điểm nhìn thấy Cổ Dục tới, những người này đều chủ động đứng lên, phải biết đây là sếp lớn bây giờ của họ.
“Tiểu Dục! Tới mua đồ à.” Cổ Tuấn Tài vẫy tay với Cổ Dục từ xa xa.
“Trong nhà hết nước tương, tới mua một chai, mọi người đang nghỉ ngơi à… Đường trong thôn sắp xây xong, sắp tới có công trình nào khác hay không? Tôi không nghe Lỗ Hạo Văn nói gần đây trong thành phố có công việc, anh có liên lạc không?” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục cũng dừng xe gắn máy lại, dựng bên cạnh, đồng thời hỏi Cổ Tuấn Tài.
“Năm nay có rất nhiều, không cần lo.” Nghe Cổ Dục nói, Cổ Tuấn Tài lại cười một chút, sau đó hưng phấn nói.
“Trên trấn hay là huyện?” Thấy Cổ Tuấn Tài đã nhận công trình, Cổ Dục cũng gật đầu một cái, nhưng mà vẫn có một chút có nghi ngờ hỏi.
“Không phải, là trong thôn chúng ta. Cậu không biết đó thôi, gần đây trong thôn đều có một số người rất tiến bộ.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, bên Cổ Tuấn Tài cũng cười nói.
Trước đó thôn Cổ gia phát triển chậm chủ yếu có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là vì ở đây không có nhân tài nào, thôn Cổ gia không phải không có sinh viên, nhưng sinh viên đi ra thì không trở lại.