Sau khi trộn đều khối bột, lấy ra và nhào nặn vừa đủ, dùng màng bọc ủ trong hai tiếng. Lúc này, cũng có thể đi làm nhân bánh.
Cổ Dục chuẩn bị làm hai loại nhân, một loại là dưa lưới, một loại là táo. Mặc dù hắn không thích ăn quả táo nhưng mà hắn thích vị của táo.
Đem dưa lưới và táo đỏ cắt thành miếng riêng, sau đó nghiền nát và lọc lấy nước.
Tiếp đó cho đường trắng, kẹo mạch nha vào nước, trộn lại, sau đó lại bỏ thêm xác dưa lưới hoặc táo, rồi để lên bếp sênh cho cạn nước, để nguội làm nhân bánh.
Cuối cùng là gói lại, đây là phần đơn giản nhất, chỉ cần gói rồi cho vào mấy cái khuôn Cổ Dục đã mua, là có thể nướng.
Nhà Cổ Dục có lò nướng, nướng ở nhiệt độ khoảng 180 độ, nướng 5 phút thì mở ra quét dịch trứng rồi nướng thêm 20 phút là được.
Lúc này bánh Trung thu đã có thể ăn.
Bánh này làm chơi cũng không phải quá phức tạp, nhưng vấn đề lớn nhất là bánh Trung thu vừa nướng xong thì ăn không qua ngon. Bởi vì bánh này giống như rượu nho, cần để một khoảng thời gian, bánh Trung thu không cần để quá lâu, ước chừng gần 5 ngày là có thể dùng được.
Thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là hồi dầu.
Người bình thường chắc chắn không có cách nào làm ăn luôn cùng ngày, nhưng Cổ Dục có thể làm được nha.
Đừng quên, hắn có không gian.
Không gian mảnh đất của hắn có tỉ lệ thời gian một trên ba mươi.
Để hai tiếng tương đương với hai ngày rưỡi, theo lý thuyết để 4 tiếng là đủ rồi.
1 giờ chiều Cổ Dục bắt đầu làm bánh Trung thu, hơn ba giờ là đã làm xong. Lặng lẽ bỏ bánh vào trong không gian 4 tiếng, đến buổi tối lúc 7-8 giờ vừa đúng lúc là thời gian ngắm trăng tốt nhất.
Tất cả điều này đều nằm trong tính toán của Cổ Dục.
Rất nhanh, mặt trăng từ từ mọc lên, cũng đến lúc ăn cơm tối. Buổi tối bọn họ cũng không làm quá nhiều đồ ăn, chỉ là đem một chút đồ ăn thừa buổi trưa hâm nóng lên. Sau đó cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn, vừa xem TV vừa ngắm mặt trăng đang chậm rãi mọc lên cao.
Đến lúc này, Cổ Dục cũng đem bánh Trung thu hắn làm đem ra.
“Đến nào! Nếm thử bánh Trung thu con trai làm.” Nhìn bánh Trung thu trước mặt, cha Cổ Dục vẫn tương đối nhiệt tình, thế là không phân biệt lớn nhỏ mỗi người một miếng, ngắm mặt trăng bên ngoài, mọi người cùng nhau cắn một miếng.
Lúc này, ánh mắt bọn họ cũng dần dần trở nên mê ly, bởi vì vị giác tăng lên, bọn họ đều thấy một bức tranh, hình ảnh có thể có chỗ khác biệt, nhưng mà nội dung giống nhau, bởi vì bức tranh này gọi là…… Hạnh phúc.
Tết Trung thu trôi qua rất nhanh trong niềm vui rộn ràng của nhà Cổ Dục.
Bởi vì cha Cổ Dục uống rượu, cho nên buổi tối sẽ ở lại đây. Nhà Cổ Dục rất lớn, đương nhiên không thiếu phòng ngủ.
Nhưng vào buổi tối, Cổ Dục suy nghĩ, tiền của hắn hiện tại đều nằm trong ngân hàng, không bằng mua cho cha mẹ một căn nhà mới ở đây luôn đi.
Mặc dù cha mẹ hắn thích ở khu nhà cũ hơn, dù sao bên đó người quen cũng nhiều. Nhưng mua nhà ở đây cũng coi như là một lựa chọn mới, cũng không tồi.
Nghĩ tới đây, vào buổi sáng hôm sau trong lúc ăn, Cổ Dục cũng hỏi cha mẹ chuyện muốn mua một căn nhà ở đây, đối với chuyện này cha mẹ hắn không có cự tuyệt.
Trong mắt người già, bỏ tiền mua vàng và nhà tuyệt đối là sự lựa chọn đúng đắn.
Dù sao giá cả của hai thứ này được đảm bảo, nếu lỡ có ngày trở nên nghèo khó, thì cũng có thể bán hai thứ này đổi lấy tiền. Phải nói suy nghĩ của của người lớn tuổi đúng là hơi quá cẩn thận.
Nhưng mà Cổ Dục cũng không phải là người thích đầu tư, hắn cũng không có ý tưởng đặc biệt, đầu tư bất động sản cũng được.
Tất nhiên quyết định rồi thì Cổ Dục đưa cả gia đình đến trung tâm bất động sản, với sự thu hẹp bất động sản trong nước những năm gần đây. Công ty xây dựng và chủ đầu tư cũng không tốt lắm, nhất là mấy công ty nhỏ và chỗ bán những bất động sản cao cấp.
Lúc trước nói qua, cái khu nhà này được xem là khu nhà có giá đắt nhất ở Cáp Nhĩ Tân không có cái thứ hai.
Vì vậy, nhà ở chỗ bọn họ cũng không dễ bán lắm.
Bình thường mấy ngày không bán được rất bình thường. Đương hiên, nếu như bán được vậy thì thu nhập cũng rất là cao.
Lấy căn nhà của Cổ Dục làm ví dụ, trước đây hắn mua là hơn 13 triệu.
Hoa hồng bán được một căn nhà cao cấp là 1%, vậy thì người tiếp đãi hắn đã kiếm được 130 ngàn, tương đương thu nhập hai năm của không ít người. Thêm lúc bình thường, bọn họ cũng có lương căn bản.
Cho nên chỉ cần bán được, dù bán lâu cũng không thành vấn đề gì.
Khi gia đình Cổ Dục đến trung tâm bất động sản, Cổ Dục thấy chỗ này còn khá nhiều nhà chưa bán, vẫn còn rất nhiều căn hộ và nhà bình thường.
Cổ Dục suy nghĩ một lúc và quyết định mua nếu hắn thích.
Đầu tiên là căn hộ, mặc dù không có loại căn hộ lớn, nhưng vẫn có hai căn thông thường. Cổ Dục mua toàn bộ, hai căn hộ này tổng cộng hơn 18 triệu, giá này ở Cáp Nhĩ Tân quả thực không hề rẻ.
Ngoại trừ hai căn hộ, Cố Dục còn mua một số ngôi nhà bình thường trong khu này.
Mặc dù không phải là căn hộ rộng lớn, nhưng cũng là loại hai căn trên một tầng, một căn giá 7,8 triệu. Cổ Dục trực tiếp mua 10 căn, mấy căn nhà này có thể đặt ở đây.
Nếu như cha mẹ Cổ Dục muốn cho thuê thì có thể cho thuê, cũng coi như cho hai ông bà một cái nghề nghiệp mới.
Tất cả những căn nhà này tiêu tốn hết của Cổ Dục khoảng chừng gần 100 triệu, mà người phụ trách tiếp đãi hắn cũng sắp chết vì phấn khích khi biết tiền hoa hồng là 1 triệu.
Bây giờ ánh mắt cô ta nhìn về phía Cổ Dục đầy ám chỉ, chỉ cần Cổ Dục ngoắc ngoắc ngón tay, đừng nói là dẫn hắn đi thuê phòng, làm ngay ở đây đều được.
(làm gì tự hiểu nha...)