Năm con gà hắc phong đẻ ra trứng xanh này được Cổ Dục dùng nước giếng nuôi, vì vậy mà loại trứng gà này bán 1kg 400 tệ vẫn rất hợp lý. Đương nhiên trứng gà chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu vẫn là loại trà này.
Theo giá bán sỉ mà Tống Mính đưa ra là một kg 4 triệu tệ, mà một nắm trà này của Cổ Dục phải trên dưới ba trăm gram, chính là 600.000 tệ.
600.000 chia đều cho 86 quả trứng ở trên, cộng thêm tiền trứng gà, tiền công của Cổ Dục. Vậy thì 1 quả trứng trà này sẽ bán với giá 10.000 tệ, quả nhiên là một cái giá thật có tâm.
Đây đúng là một cái giá trên trời, hơn nữa còn rất biến thái.
Khi nước sôi, Cổ Dục đem những quả trứng gà đã gõ nát vỏ ra, rồi cho từng cái từng cái vào nồi. Sau đó bật lửa nhỏ hầm trong 20 phút, xong rồi tắt bếp và ngâm trứng như vậy.
Thực ra lúc này có thể ăn được rồi nhưng mà hương vị còn chưa ngon. Nếu như để qua một ngày thì nó sẽ có hương vị thơm ngon nhất.
Tuy nhiên có vài người không thích ăn mặn thì có thể lập tức ăn ngay lúc này.
Một lúc sau. Chú mèo ham ăn Phùng Thư Nhân không thể nhịn được nên đã đi ăn trộm một cái. Khi vừa lấy trứng trà ra thì không khỏi cảm thán một tiếng.
Trứng trà là món mà cô ấy thường hay ăn. Cho dù là lúc đi học mua trứng trà của bà lão ở trước cổng trường hay là Lâm Lôi thường ngày làm cho cô ăn thì trong ấn tượng của cô trứng trà sau khi lấy ra chắc chắn sẽ có nhiều hoa văn, hơn nữa hương vị còn có chỗ mặn, chỗ nhạt.
Tuy nhiên trứng trà mà Cổ Dục làm phải nói là cực phẩm trong cực phẩm.
Hắn làm trứng trà nhưng trên trứng cũng không có nhiều hoa văn, mà toàn bộ quả trứng là một màu cà phê nhạt. Cái này chứng tỏ hắn gõ trứng đúng là cực kỳ trâu bò, trứng được gõ cực kỳ đều tay. Mỗi quả trứng gà đều đã được ngâm qua nước nhưng vẫn không mất đi hình dạng và vẻ đẹp ban đầu. Không thể không nói làm cái này đúng là không dễ một tí nào.
"Ừm ăn ngon, ăn thật ngon!” Nhìn cái này giống như là một tác phẩm nghệ thuật hơn là giống trứng trà. Phùng Thư Nhân không đợi được nữa mà cắn một cái, sau đó thì thốt lên.
Vốn là đang ăn vụng, kết quả bây giờ đều đem mọi người gọi tới. Mà khi nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon của cô ấy thì Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng phát thèm, vì vậy mỗi người lấy một cái ra ăn thử, đương nhiên họ cũng lột cho Cổ Dục một cái.
Mặc dù không phải giờ ăn cơm nhưng cả bốn người trong nhà bếp cứ thay phiên nhau ăn hết quả này đến quả khác.
Ban đầu làm hơn 80 trứng, bọn họ định sẽ giữ lại một phần ba. Số còn lại một nửa đem qua cho ông Hai, một nửa đem qua cho Cổ Tấn. Kết quả bây giờ ăn một lần rồi thì cả ba cô gái không ai nỡ cho. Thức ăn ngon như vậy tốt nhất là giữ lại cho nhà mình ăn thì tốt hơn.
Đến cuối cùng những quả trứng luộc nước trà này cũng không đem đi cho ai cả, mà mấy người Cổ Dục chỉ trong ba ngày thì đã ăn hết sạch nó rồi.
Nhất là Phùng Thư Nhân, cô nhóc này không có việc gì làm thì sẽ đi ăn vụng một cái. Những quả trứng trà này hơn một nửa là do cô nhóc ăn.
Bởi vì đã ăn quá nhiều rồi nên giờ tất nhiên là phải làm việc rồi.
Không qua mấy ngày nữa sẽ đến thời điểm thu hoạch ngô.
Ngô không giống như lúa có thể dùng máy móc để thu hoạch. Ngô muốn thu hoạch thì cần phải dùng tay để bẻ, còn lại thân bắp thì được dùng máy móc xới lên đợi đến mùa thu thì gom lại đốt.
Mùa đông ở Đông Bắc sương khói khá dày đặc. Ngoại trừ khói xe hơi thì vẫn còn hai loại khác nữa. Một cái là do đốt than để sưởi ấm, mọi người cũng biết bởi vì mùa đông lạnh nên tất nhiên cần phải có hệ thống sưởi trong nhà. Mà thứ này hoạt động bằng than đá, nếu như đốt loại than không khói kia thì chi phí lại quá cao. Phải biết là ở Cáp Nhĩ Tân, nhà của Cổ Dục chỉ có diện tích 70 mét vuông. Thế nhưng từ giữa tháng mười đến tận tháng tư năm sau mới ngừng. Trong thời gian nửa năm này chi phí để sưởi ấm cũng mất tới hai ngàn tệ. Nếu như ở phương nam chỉ phải mở điều hoà thì một tháng cũng chỉ tốn có 1500 tệ hoặc hơn một chút.
Đương nhiên phía Nam cũng không cần phải mở điều hòa tới nửa năm như vậy, chỉ cần mở hai tháng thôi thì cũng đã thoải mái và ấm áp hơn vùng Đông Bắc này rất nhiều rồi.
Chính bởi vì thu phí không thể quá cao, nên công ty cung cấp nhiệt sẽ không dùng loại than không khói này. Do đó chỉ có thể dùng than đá là loại than có khói, vì vậy mới có nhiều sương khói như vậy.
Còn có một nguyên nhân dẫn đến sương khói khác nữa, đó chính là do thôn dân đốt những cánh đồng ngô, lúa mì, lúa nước đã được thu hoạch. Những thứ này sao khi đốt thì khói bốc lên cũng rất nghiêm trọng.
Đây chính là lý do vì sao ở Đông Bắc sẽ có vài ngày khói dày đặc khắp nơi, nhưng những chuyện thế này vẫn chưa có biện pháp để quản lý......
Đây chính là một vấn đề khó khăn. Bạn không thể bởi vì không muốn khói mà không cho người ta đốt. Nếu không cho người ta đốt thì chất thành đống như vậy không những sẽ gây cản trở công việc mà độ màu mỡ của đất còn không được đảm bảo. Do những thứ này đốt đi sẽ tạo thành tro, rồi sẽ được rải vào trong đất.
Cái này chính là phân bón tốt nhất hơn nữa còn không gây ô nhiễm.
Như vậy nó cứ tạo thành một cái vòng luẩn quẩn, nếu như muốn môi trường tốt thì đất để trồng phải làm sao để giải quyết đây?
Nếu như không rắc loại tro này thì sẽ phải đổi thành phân bón, mà loại này không phải là tự nhiên vì vậy người ăn sẽ có hại cho cơ thể, không có lợi gì cả.
Còn việc không sưởi ấm lại càng không thể bởi vì thời tiết thực sự rất là lạnh.