Thở dài một hơi bởi vì Phùng Thư Nhân cũng đã trưởng thành và đã có người mình thích. Cô cũng thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này, dù sao cô cũng rất sợ Phùng Thư Nhân bị lừa.
Cho nên lúc này Lâm Lôi, trong lòng thật sự cảm thấy có chút lo lắng nho nhỏ.
Nhưng mà, loại lo lắng này đã sớm bị cô đè xuống. Bây giờ đoán chừng cô cũng không hỏi Phùng Thư Nhân được cái gì, vẫn là cứ yên lặng mà theo dõi sự việc.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, để Lý Vân Vân ở coi ao cá, Lâm Lôi đi đến phòng khách tìm Cổ Dục hỏi bữa trưa ăn cái gì.
Cổ Dục suy nghĩ một chút, bữa trưa hôm nay hắn muốn ăn một chút bánh gân, vậy thì ăn bánh gân đi.
Tất nhiên, quyết định xong ăn cái gì, Lâm Lôi cũng bắt đầu đi chuẩn bị đồ ăn, Cổ Dục thì bắt đầu nhào bột mì. Bánh gân cũng còn gọi là bánh xuân. Cách ăn này cũng tương tự như chả giò miền Nam, cũng là dùng bánh cuốn rau và thịt.
Điểm khác biệt của bánh gân là vỏ bánh rất mỏng, rất mềm và dẻo.
Một miếng bánh tráng gân mỏng được đặt trên tờ báo mà không trở ngại việc đọc thì đó mới là chuẩn nhất.
Cách làm bánh gân rất khó, nhưng đối với Cổ Dục mà nói nó cũng không tính là cái gì. Lấy ra bột mì có hàm lượng cao, Cổ Dục bắt đầu tay vào công việc.
Sau khi hấp bánh xong, Cổ Dục bắt đầu xào các nguyên liệu để một lát dùng để ăn cùng với bánh.
Bánh gân có thể ăn kèm với nhiều thứ, trên cơ bản có thể bao nó lại trong bánh thì thứ gì kẹp cũng được. Nhưng nếu nói Cổ Dục thích ăn nhất, thì đó chính là ba loại nhân thịt. Thứ nhất là thịt lợn sốt bắc kinh, hai là thịt băm hương cá, cuối cùng là thịt sốt cay. Nếu có mọi người có cơ hội đến Cáp Nhĩ Tân, nhất định phải nếm thử bánh gân, cùng với ba loại nhân thịt này.
Đương nhiên, cũng có thể dùng thịt xông khói để cuốn với bánh, nhưng mà Cổ Dục không có thịt này trong nhà.
Ngoài ba loại nhân thịt này ra, hắn còn làm bò xào cần tây, khoai tây nấu tiêu, còn thêm một dĩa trứng xào nước sốt. Hôm nay, đúng là hiếm thấy khi không có món hải sản nào được làm. Đơn giản chính là vì bánh gân ăn với tôm thì không được ngon cho lắm.
Ngoài những món rau xào, thì còn có các món ăn kèm như dưa leo bào sợi, hành tây thái sợi, ớt thái sợi, thịt dê thái mỏng còn có tương ngọt.
Cổ Dục chuẩn bị những thứ này với sự giúp đỡ của Lâm Lôi, khi làm xong thì cũng đã là giữa trưa. Sau khi Cổ Dục hô một tiếng, lúc này cả nhà đều vây quanh ở trước bàn ăn, ai nấy đều xắn tay áo chuẩn bị đại chiến.
Lúc này, ánh mắt Phùng Thư Nhân nhìn về phía Cổ Dục luôn có một chút gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
“Được rồi, bắt đầu ăn thôi.” Tuy nhiên Cổ Dục ở phương diện này phản ứng chậm không phải ngày một ngày hai ngày, cho nên hắn cũng không để ý chút nào. Nhìn những món ăn bày ra trước mặt, Cổ Dục phất tay ra hiệu mọi người bắt đầu ăn, hắn tự mình cuộn một cái bánh rồi cho vào miệng.
Khoảnh khắc cái bánh gân được đưa vào miệng, lông mày của Cổ Dục bỗng nhiên nhướng lên. Hương vị tuyệt vời của miếng bánh lan tỏa, tay nghề của hắn kết hợp với vị giác nâng cao quả thực có thể nói là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Nhìn thấy dáng vẻ Cổ Dục ăn ngon như vậy, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ở bên cạnh cũng vội vàng ăn, sau đó không khỏi phấn khích hét lên, đúng là thật sự rất ngon.
Nhìn dáng vẻ của hai cô nhóc, ba người lớn ở bên kia cũng thèm nhỏ dãi, đồng thời ba người cũng tự cuốn cho mình một cái bánh gân. Tiếp đó, ba người gần như đồng thời đều cho vào lên miệng cắn một cái.
Bánh gân ở trong miệng trong nháy mắt làm cho vị giác của họ bùng nổ, ý thức của các cô lập tức tan biến. Lúc này ba người bọn họ, À! Phải tách riêng ba người ra nha. Lúc này các cô cảm giác chính mình đang ở trên một cánh đồng lúa mạch trải dài vô biên vô tận, bốn phía đều là hương thơm của lúa mì. Mà ở dưới chân, các cô đang bước trên cái bánh gân.
Lúc này trên trời các loại nguyên liệu nấu ăn bay lượn, cùng với mảnh đất các cô đang đứng bỗng nhiên bị gói lại với nhau thành một cái túi vải. Sau đó nó bị một đôi bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng cuốn lại, mà khi các cô quay lại nhìn thì thấy người đang gói các cô lại chính là… Cổ Dục.
"Cổ Dục? Cổ Dục! "Lúc nhìn thấy khuôn mặt cổ Dục, trên mặt của ba cô gái đều lộ ra một tia mê say. Nhưng rất nhanh các cô đã tỉnh lại. Sau đó cả ba người gương mặt đỏ bừng nhìn về phía Cổ Dục đang ngồi ở đối diện, lúc này Cổ Dục đang gói một cái bánh gân cho vào miệng.
“Nhìn tôi làm gì? Ăn đi chứ?” Nhìn ánh mắt bọn họ, Cổ Dục vừa nhai vừa gói miếng bánh tiếp theo, vẻ mặt không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Phốc...” Rửa mặt một cái, Lý Vân Vân nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, trong mắt không khỏi loé lên một tia khó chịu.
“Thật là, làm sao lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng hôm trước đã nói không thể, tại sao, tại sao bây giờ lại không nhịn được...” Xoa xoa thái dương của mình, Lý Vân Vân nhỏ giọng nói.
Vừa rồi trong lúc ăn cơm sinh ra ảo giác, ban đầu cô cũng nghĩ giống Phùng Thư Nhân có phải Cổ Dục đã bỏ nhầm thứ gì vào không?
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, cô đã bác bỏ. Bởi vì, cô biết Lâm Lôi đã giúp làm đồ ăn và bánh này. Hơn nữa chủ yếu nhất là Cổ Dục, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều ăn, rõ ràng họ không có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao chính mình lại có những ảo tưởng như vậy?
Ngay từ lúc bắt đầu chất vấn Cổ Dục, cô đã nhanh chóng chuyển sang chất vấn bản thân.
So với Phùng Thư Nhân mộng mộng mê mê, vẫn chưa rõ ràng cái gì gọi là thích và cái gì gọi là yêu, thì Lý Vân Vân và Lâm Lôi đều hiểu rõ.
Khi xác định vấn đề không phải ở Cổ Dục, cô cho rằng có thể là do chính mình.
Chẳng lẽ cô không kiềm chế được suy nghĩ của mình về Cổ Dục?
Nghĩ tới đây cô bật vòi nước và rửa mặt lần thứ hai.