Về cơ bản, tất cả những đồ sứ tinh tế đều là đồ giả. Hơn nữa những đồ sứ mà có sáu chữ ghi năm chế tác bên trên, cũng là đồ giả nốt. Không phải như vậy là không có đồ thật, nhưng ở trong một trăm món mà có một món đồ thật thì đã là không tệ rồi.
Cổ Dục mặc dù cũng không giỏi giang gì, nhưng lịch sử cơ bản hắn cũng biết. Thời Vĩnh Lạc là khoảng thời gian trị vì của hoàng đế nhà Minh đời thứ ba, niên hiệu Minh Thành Tổ Chu Lệ. Kết hợp với cái bình này, Cổ Dục cảm giác tay của mình có chút run rẩy, khiến hắn lập tức đặt lại bình vào trong rương, sợ nhỡ tay rơi vỡ thì chỉ có vứt....
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì cái bình này có thể là......
“Minh Thanh Hoa?”
“Ừng ực......” Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Cổ Dục thiếu chút nữa là đánh mất chính mình. Vốn hắn còn đang nghĩ mình sẽ câu được con cá tốt, rồi sau đó bán cho Phương Lượng để kiếm tiền. Nhưng bây giờ...... bán cái rắm á, bố mày có tiền rồi!
Thực sự bây giờ hắn rất muốn ngửa cổ lên trời hét lớn, nhưng tiếc là không thể.
Nén lại hưng phấn trong lòng, Cổ Dục cầm cần câu đem theo cả chiếc rương về phòng mình. Câu cá à? Câu câu cái rắm, tồn trữ lại may mắn đã!
Về tới phòng, Cổ Dục ngồi bệt trên sàn. Sau đó cầm điện thoại tra cứu thông tin về giá cả của bình sứ Thanh Hoa năm chế tác Vĩnh Lạc nhà Minh. Khi thấy giá của nó, cơ thể của hắn càng thêm run rẩy. Một ngàn, mười ngàn, một trăm ngàn, một triệu...... Mười triệu...
Căn bản là cứ đồ sứ nào có dính dáng tới thời Vĩnh Lạc nhà Minh đều có giá không dưới 10 triệu.
(edit: cho nó có tương quan thì 10 triệu tệ tương đương với tỷ giá hôm editor làm chương này là 35.965.461.960 hay 36 tỏi VNĐ)
Đem cái này bán ra, đời này Cổ Dục không cần phải lo gì về tiền bạc nữa!
Khi còn đi học, Cổ Dục có từng học qua bài “Phạm Tiến đỗ trạng”(+). Biết rằng Phạm Tiến lúc đó cảm thấy rất mất mặt, nhưng chỉ là đỗ trạng thôi mà, có cần phải phát điên không?
(+)bên TQ có một câu chuyện về ông Phạm Tiến đỗ trạng – nguyên tác: 范进. Câu chuyện kể về ông Phạm Tiến, vì chế độ thi cử thối nát của triều đình mà 20 năm liền thành tích thi cử không lọt vào top đầu. Nhưng được sự giúp đỡ của một vị quan giám thị mà ông cuối cùng cũng đỗ trạng sau 20 năm. Vì vui mừng quá độ cho nên ông đã phát điên.
Nhưng bây giờ, hắn thực sự cảm thấy đầu mình như đang bốc lửa, sắp phát điên tới nơi rồi.
“Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo!” Khoa tay múa chân một hồi lâu, Cổ Dục mới ép bản thân quay trở lại. Thứ này ngon thì ngon thật đấy, nhưng hiện tại phải cân nhắc xem nên bán thứ này đi đâu? Bán cho ai bây giờ?
“Này, Tiểu Dục. Cháu đang ngẩn ngơ gì thế, qua bên mảnh đất kia đi!”
Nghe tiếng gọi của dì Ba, Cổ Dục giật mình. Nhìn đống đất trước mặt được mình đào xới, hắn không khỏi nở nụ cười. Sau đó lại sang một miếng đất khác.
Lúc này hắn đang cùng dì Ba cuốc đất.
Sau khi lấy được bình sứ Thanh Hoa thời Vĩnh Nhạc nhà Minh, Cổ Dục đã phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp.
Thứ đầu tiên nghĩ tới đương nhiên là những phiên đấu giá mà hắn đã xem nhiều trước đây.
Còn chưa kể tới việc gửi đồ đến những phòng đấu giá trong nước ở thủ đô, Thượng Hải hay Quảng Châu, thì riêng tiền hoa hồng cho các phòng đấu giá này đã mất một khoảng lớn. Sau khi lấy được tiền đấu giá còn phải nộp thuế thu nhập cá nhân.
Bán vật này xong, một nửa số tiền này sẽ không chảy vào túi hắn, thật sự là quá thua thiệt.
Đồng thời muốn húp được giá cao ở phiên đấu giá thì phải làm mạnh khâu quảng bá. Bình thường cần cung cấp thông tin trước ít nhất là nửa năm, nếu Cổ Dục cần bán gấp thì cũng phải mất ba tháng.
Đã mất một nửa tiền, lại còn không có cách nào lập tức đổi đồ thành tiền. Đúng là quá thiệt thòi.
Cho nên, sau khi xem xét tình hình việc đấu giá, Cổ Dục liền bỏ qua vấn đề này.
Không bán đấu giá thì bán cho người khác. Nhưng đây cũng lại là cả một vấn đề.
Viêm Hoàng nổi danh trên thế giới chính là đồ sứ. Cho nên đồ sứ Viêm Hoàng là di sản văn hóa đắt giá nhất trên thế giới, được đánh giá rất cao. Nếu như Cổ Dục đem thứ này bán cho người ngoại quốc, chắc chắn sẽ có người nói hắn không yêu nước lén đem quốc bảo bán ra bên ngoài.
Nhưng nếu bán cho người trong nước, chỉ cần ngươi không cẩn thận một chút sẽ bị đối phương tố cáo dễ như trở bàn tay. Kế đó ban ngành liên quan sẽ tới tịch thu đồ vật kia, rồi họ bồi thường cho ngươi 500 tệ, thế là xong.
Cho nên Cổ Dục vứt đi sự vui vẻ lúc đầu, bây giờ hắn cảm giác thứ này cũng giống như Cá Sủ Vàng. Đây là một củ khoai nóng bỏng tay, làm như nào cũng không ổn. Trừ khi, hắn giữ thứ này lại trưng bày như một bảo vật gia truyền, nhưng như vậy cũng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Nếu như về sau hắn còn lấy được 8 hay 10 cái như này thì hắn còn chấp nhận giữ lại. Nhưng vấn đề bây giờ hắn chỉ có mỗi một cái, cho nên hắn nóng lòng muốn nhanh chóng bán nó đi.
Việc này khiến hắn phân tâm mỗi khi làm việc.
Nhưng bị dì Ba nhắc nhở, Cổ Dục cũng bình tĩnh lại, tập trung vào công việc cuốc đất.
Còn lí do tại sao muốn cuốc đất, thì bởi vì đây là việc rất quan trọng. Nếu không cuốc lên thì trồng cây cũng không phát triển được. Làm tơi đất mới có những khe hở, từ đó thực vật mới có thể nảy mầm và mọc rễ qua những khe hở này. Nhưng mỗi khi thực vật trưởng thành, rễ của chúng đều khiến cho đất kết lại thành một khối, vì như vậy chúng mới có thể hấp thu được nước và các chất dinh dưỡng.
Cho nên mỗi khi trồng trọt đều phải đào xới đất, hơn nữa cần đập nhỏ những cục đất to ra, vứt những viên đá cứng đi.