“Mẹ chưa từng dạy dỗ con thành người như vậy. Tiểu Dục à! Có phải con quá cặn bã rồi không.” Mẹ của Cổ Dục có chút hoảng sợ khi nghĩ rằng chính mình đã trở thành một phản diện xấu xa trong mắt hàng ngàn phụ nữ, cho nên bà đã lập tức quay về phía Cổ Dục nói.
Cổ Dục tất nhiên không biết mẹ mình đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy trên đầu của mình bay qua ba vạch đen. Đây là chuyện quái quỷ gì nữa vậy?
Để thoát khỏi ánh mắt tra hỏi của mẹ mình thì Cổ Dục đã trốn ra khỏi nhà sau bữa ăn sáng vào ngày hôm sau.
Tuy nhiên lúc lái xe trở về hắn cũng suy nghĩ, liệu việc làm của mình đến cùng có tính là một người cặn bã không? Nếu nói không tính thì chắc chắn là không đúng, nhưng nếu là nói là tính thì dường như...... Được rồi, coi như là tính đi, nghĩ tới đây hắn không khỏi xoa cằm của mình.
“Không nghĩ tới có một ngày mình lại là một kẻ cặn bã, ha ha......” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Cổ Dục đạp chân ga phóng xe về thôn Cổ Gia.
Trước kia trong lòng của Cổ Dục thực sự không có cảm giác muốn về nhà nhưng mà từ khi ổn định cuộc sống tại thôn Cổ Gia và điều quan trọng hơn nữa là cùng Lâm Lôi bọn họ xác định quan hệ thì hắn thật sự có một chút cảm giác như vậy.
Lái chiếc xe G6x6 của mình phóng nhanh trên đường, không tới giữa trưa Cổ Dục đã về đến nhà.
Nhìn thấy Cổ Dục trở về, Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân đều rất vui vẻ.
Nhìn thấy Cổ Dục xuống xe, ba người lập tức lao tới, mỗi người đều ôm một chút.
Phải nói rằng từ khi xác định quan hệ thì Lâm Lôi bọn họ đối với Cổ Dục ngày càng không có sức chống cự. Trên cơ bản Cổ Dục muốn làm gì thì các cô ấy đều sẽ không phản kháng, ngược lại sẽ ngoan ngoãn nghe theo ý của hắn. Nếu như đây là trò chơi thì có lẽ điểm thân mật trên đầu họ sẽ rất cao.
"Chúng tôi đã làm xong cơm trưa rồi, mặc dù không ngon bằng anh làm nhưng chúng ta cứ ăn trước đã!” Nhìn Cổ Dục, Lý Vân Vân ôm eo hắn nhỏ giọng nói.
“Được rồi.” Nghe Lý Vân Vân nói, Cổ Dục cũng cười một cái sau đó ôm hai người đi vào phòng. Nhìn thấy trên bàn đã dọn xong cơm trưa, Cổ Dục cảm giác mình không cần đòi hỏi thêm gì nữa.
Ăn xong cơm trưa thì đến buổi chiều Cổ Dục cũng không có nhàn rỗi. Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân chia ra đi làm nội ứng ngồi ở trong phòng hắn một chút, cũng chỉ là ngồi một chút mà thôi tuyệt đối không nên hiểu sai nha. Cổ Dục là một chính nhân quân tử, dù bạn có tận mắt nhìn thấy Cổ Dục cùng một cô gái trần trụi nằm ở trên giường, hơn nữa giường còn đang rung chuyển thì cũng chắc chắn là Cổ Dục với cô gái này cũng chỉ đang nói chuyện phiếm với nhau mà thôi, họ không có làm gì cả. Giường lắc là bởi vì bọn họ đang lắc chân mà thôi, chính là như vậy đó....
Khi Cổ Dục xuống lầu đã tới giờ ăn cơm tối. Sau khi ăn cơm tối xong thì Cổ Dục không có ở nhà lâu, bởi vì trời vừa tối thì hắn đã đi đến nhà Lý Vân Vân.
Hơn hai giờ đêm hắn bị Lý Vân Vân đuổi về, nhìn mặt trăng bên ngoài còn chưa lặn, Cổ Dục không khỏi có chút xúc động.
Mùa hè mình dày vò bản thân đi đi lại lại như vậy thì không sao nhưng tới mùa đông thì phải làm sao bây giờ. Không nói những cái khác chỉ riêng trời lạnh thôi đã chịu không nổi rồi, có vẻ chuyện đưa các cô ấy về nhà mới là chuyện chính sự cần phải làm lúc này.
Nhưng mà chuyện giếng nước thì phải làm sao đây? Đây là một việc khiến cho mình phải đau đầu đây.
“Quên đi! Không nghĩ nữa, đã hai ngày không có câu cá rồi, hôm nay chắc sẽ câu được một vài đồ tốt đây!” Sờ mũi mình Cổ Dục đi vào nhà, sau đó hắn lại xuống phòng bếp nấu một nồi cháo. Mà gạo để nấu cháo chính là loại gạo mới mà hắn vừa thu hoạch.
Hắn dùng nồi đất để hầm cháo trên lửa nhỏ sau đó đi về phía giếng nước ở sau nhà.
Khi cần câu đầu tiên thả xuống, Cổ Dục cảm thấy nó lại ở trong trạng thái chìm xuống vô hạn.
“Quả nhiên, sẽ câu được thứ tốt, kỹ năng hay là gì đây?” Nhìn dây câu không ngừng rơi xuống, Cổ Dục nở một nụ cười sau đó lẩm bẩm và mong đợi.
Dây câu giống như là có năng lực vậy, nó không ngừng chìm xuống dưới, không có dấu hiệu dừng lại. Cho đến khi đạt độ sâu 2,900 mét thì mới dừng lại, tiếp đó thì bắt được kéo lên.
Một lúc sau, dây câu cuối cùng cũng đã thu lại. Đồ vật theo vòng xoáy trực tiếp tiến vào không gian bí mật của hắn. Kết quả lúc Cổ Dục kiểm tra lại thì bất ngờ phát hiện đây không phải là rương kỹ năng mà là một tờ giấy, phía trên tờ giấy này viết hai chữ nhỏ rút thưởng.
“Rút thưởng? Cái quỷ gì đây? Chẳng lẽ có người ném giải thưởng xuống biển bị mình câu lên sao?” Nhìn tờ giấy Cổ Dục có chút sững sờ nói.
Khi hắn đang suy nghĩ thì một giây sau, tờ giấy rút thưởng này đã xuất hiện trong tay hắn.
Trong lúc hắn đang chuẩn bị xem đây là cái gì thì đột nhiên tờ giấy rút thưởng này lại biến mất, sau đó trong tay Cổ Dục xuất hiện một cái hộp nhỏ.
Ngay khi Cổ Dục đang bối rối không biết đây rốt cuộc là cái quỷ gì, đột nhiên trong đầu của hắn truyền tới hai dòng tin tức.
Dòng đầu tiên là tin tức của tờ giấy rút thưởng. Trên lý thuyết cái cơ hội rút thưởng này có thể rút ra được bất cứ thứ gì, nhưng cơ bản vẫn là liên quan đến việc câu cá và các loại hải sản, sẽ không có chuyện rút thăm được cổ phần công ty hay là bất cứ thứ gì khác.
Dòng thứ hai là tin tức liên quan tới cái hộp nhỏ này.
Cái hộp nhỏ này được gọi là máy câu cá tự động. Nó là sản phẩm của một nền văn minh chưa được biết đến cách đây 1,000 năm. Trong cái hộp nhỏ này là một dây câu bằng sợi công nghệ cao dài 10 km. Với loại dây này nếu ta có sức mạnh đủ lớn thì có thể đem ô tô, máy bay, sắt thép cắt làm đôi, có thể nói là cực kỳ chắc chắn.