Mặc dù đang chuẩn bị tài liệu cho việc truy tố, nhưng cũng sẽ không hoàn thành sớm. Hơn nữa, nghe phong phanh hình như Cổ Nhạc Thành phải ngồi tù ít nhất sáu bay nằm, mà Ngô Đạo Hỉ kia càng thảm hơn, có thể tám đến mười năm cũng có thể chưa ra được.
Do đó, rủi ro là quá lớn và lợi ích không tỷ lệ thuận với rủi ro. Khả năng lớn sẽ là lấy giỏ trúc múc nước mà chẳng được gì, mà bản thân có nguy cơ rơi xuống sông, như vậy không đáng.
Nhưng tin tức lần này mà hắn ta nhận được đã khiến cho hắn có một chút ý nghĩ.
Mặc dù cá trong trại cá ở sân sau của Cổ Dục tuy không có giá trị bằng những thứ trong nhà của hắn. Nhưng những con cá ở trong cái ao này cũng có giá trị vài triệu, chỉ cần bắt một nửa thôi thì cũng đáng giá mấy trăm ngàn. Hơn nữa, cái này nguy hiểm so với đi vào nhà trước thì thấp hơn nhiều.
Cho nên Triệu Học Chí lần này bèn tụ tập một đám tiểu đệ của mình, chạng vạng tối thì đến đây. Đáng tiếc động tác của bọn họ tuy rằng không có đánh thức Vua Núi ở sân trước, thế nhưng tiểu hổ trong phòng lại cảm ứng được.
Phải biết rằng lãnh thổ của loài hổ ở trong núi là rất lớn. Nó ở địa bàn phía đông, nhưng nếu ở phía tây có gì xâm lấn thì nó đều biết. Dù nhà Cổ Dục lớn đến đâu thì cũng không bằng lãnh thổ của hổ, vì vậy những người này vừa đến, con hổ con đã cảm ứng được điều đó.
"Đại ca, em nói là anh cẩn thận quá, nếu chó đến thì em để chó cắn, nếu nó cắn thì em có thể tống tiền hắn một trận." Nghe tiếng trách móc, lúc này một người khác ở bên cạnh người kia không khỏi có chút oán trách lên tiếng nói.
Bọn hắn là lưu manh chân chính, không sợ bị đánh, đánh chết là tốt nhất. Chỉ cần đánh không chết thì sẽ phải bồi thường tiền nha! Đánh chết bọn họ thì cũng phải đền mạng?
Bọn họ chính là dùng cái thân thịt rẻ tiền này để kiếm tiền.
"Còn định lừa bịp hắn một trận? Trong nhà hắn có sói đó biết không? Khi sói cắn người thì cậu nghĩ nó sẽ cắn vào cánh tay, hay là mông của cậu? Nó sẽ cắn cổ họng cậu đấy, nếu mà bị cắn thì chỉ có chết. Đến lúc đó hắn thả sói vào trong núi, cảnh sát không tìm thấy nó thì xem như cậu chết vô ích, còn định lừa tiền của hắn à... "
Nghe được người này nói lời này, Triệu Học Chí tức giận đáp.
Nghe thấy Triệu Học Chí nói như vậy, người đàn ông này lập tức ngậm miệng, xem ra đây là sự thật. Nếu chó cắn người thì chủ phải bồi thường, nhưng nếu sói cắn chết người thì cảnh sát chẳng lẽ phải đi vào núi để tìm sói? Tốt rồi, bản thân hắn ta cũng cảm thấy điều đó khó có thể xảy ra.
“Ài! Thật đáng tiếc, nghe nói những thứ đáng giá trong nhà hắn rất nhiều, nếu như đi vào vơ vét một vòng, chắc cả đời cũng không cần phải lo nữa.” Lúc này, một người khác cũng chen miệng vào, có một số ít người chính là như vậy. Thấy người khác có tiền rồi, họ cũng không nghĩ đến việc bản thân phải cố gắng, để có thể kiếm được tiền như đối phương.
Mà thay vào đó là họ lại nghĩ cách làm thế nào để cưỡng đoạt đồ vật của đối phương biến nó thành của mình, đây chính là tình cảnh hiện tại.
“Két...”
“Đừng nói nữa, cửa mở rồi.” Đúng lúc này, người mở cửa cuối cùng cũng mở được cửa nhà Cổ Dục. Cửa mở ra, dưới ánh trăng Cổ Dục có thể thấy hết thảy có bốn người. Trong bóng tối đều mặc đồ màu đen và che mặt, nhìn rất là chuyên nghiệp, chắc hẳn không phải là lần đầu tiên bọn hắn gây án.
Mà khi bốn người họ mở cửa đi vào và nhìn thấy Cổ Dục, bọn họ không khỏi choáng váng.
Đặc biệt là hai người đứng phía sau, sau khi nhìn thấy bên trong có người. Bọn họ theo bản năng là muốn bỏ chạy, thế nhưng lại bị Triệu Học Chí kéo lại.
“Bên người hắn không có sói, hắn chỉ có một người và một con chó!” Thời điểm nhìn thấy Cổ Dục, hắn ta thực sự có chút bối rối, nhưng ánh mắt quét qua một chút lập tức có thể nhìn ra tình huống nơi đây.
Bây giờ ở trong trại cá này, ba cái ao lớn đều có đầy cá. Lúc này trong trại cá chỉ có Cổ Dục và Vua Núi đứng đó, không có mai phục, cũng không có sói.
Hắn biết rất rõ nếu bây giờ bốn người bọn họ rút lui, cảnh sát truy tìm không nói. Thế nhưng Cổ Dục sẽ có sự đề phòng, nhất định hắn sẽ đổi khoá, đến lúc đó bọn họ muốn trở lại trộm đồ thì sẽ càng thêm khó khăn.
Vì vậy ánh mắt của hắn lóe lên, Triệu Học Chí này muốn chuyển từ ăn trộm thành ăn cướp.
“Hắn cũng chỉ có một người, lên! bắt hắn lại!” Nhìn Cổ Dục đang đứng ở phía xa, Triệu Học Chí hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói. Vừa rồi bên ngoài hắn còn trách móc tiểu đệ mình vì sao không đi vào từ sân trước, thế nhưng bây giờ hắn lại vung tay lấy ra một con dao ở trên người, tiếp đó lao về phía Cổ Dục.
“Đáng lẽ ra phải làm từ lâu rồi, ha ha ha ha.” Mặc dù tên này đang che mặt, thế nhưng Cổ Dục có thể tưởng tượng ra được gương mặt của tên này hiện tại đang nhe răng cười. Thật trùng hợp, lúc này khuôn mặt của Cổ Dục cũng đang cười...
“Thật đúng là thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào. Vậy mà lại chủ động công kích tôi vậy thì cũng đừng trách tôi.” Nhìn gã đàn ông đang lao tới kia, Cổ Dục cười nhẹ rồi nhanh chóng lấy cây cung trên lưng xuống. Tiếp đó liếc nhìn cánh tay của người này, trong nháy mắt mũi tên lập tức bay ra.
“Tưng!” Một âm thanh nhỏ vang lên, những người này nào đã được chơi cung tên bao giờ? Chơi ná bắn chim thì còn tạm được. Cho nên người này còn không kịp phản ứng gì thì mũi tên của Cổ Dục đã xuyên qua cánh tay của hắn, con dao trong tay của hắn lập tức rớt xuống đất. Thế nhưng hắn ta không có dừng lại mà vẫn tiếp tục lao về phía của Cổ Dục, khi ba người còn lại nhìn thấy điều này, bọn họ cũng hô lên rồi lao đến.