“Vẫn là chờ lát nữa hỏi Khổng Hạo Văn một chút vậy.” Khẽ cười một cái, Cổ Dục lập tức chú tâm lái xe, tăng tốc độ hướng về thành phố Đại Hưng.
Lúc bọn họ đến nơi thì cách thời gian hẹn vẫn còn sớm, chưa tới 4 giờ. Con người Khổng Hạo Văn nhìn thì lôi thôi lếch thếch nhưng bản thân hắn xử lý chuyện lại rất có hiệu suất. Gần đây hắn ta đang xử lý vấn đề bảo vệ môi trường, cho nên công việc có chút lu bu, không cách nào tan làm sớm được. Cổ Dục dĩ nhiên cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm khó người ta, thế nên bọn họ trước tiên lái đến một khu mua sắm, sau đó bắt đầu đi dạo.
Sự thật chứng minh, cho dù là Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân bình thường ăn mặc trông giản dị, đơn điệu. Thế nhưng họ cũng là phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì đối với đi dạo và mua sắm thì chắc chắn không có lực chống cự.
Trong vòng hai tiếng, đa phần bọn họ đều đã đi dạo qua, có điều hai người họ cũng thật là chỉ có “đi dạo”. Cuối cùng vẫn là Cổ Dục mua cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi mỗi người một đôi giày xăng đan. Bọn họ cái gì cũng không mua, chỉ thực hiện đúng chất là đi dạo. Kỳ thực Cổ Dục cũng rất khó lý giải, cứ…đơn giản như vậy mà đi dạo???
Nhưng mấy người các cô lại đi đến không biết mệt.
Cuối cùng đã tới 5 giờ 30 chiều, Khổng Hạo Văn bên kia tan làm. Tiếp đó gửi cho Cổ Dục cái định vị, nói rằng đã sớm đặt chỗ trong quán ăn, rồi bảo bọn họ đến đó.
“Tôi thấy món ăn ở đây làm khẳng định không ngon bằng chú em làm đâu! Tiếc là số lần chúng ta gặp không nhiều, mỗi lần đi ăn cơm chú em có biết tôi nhớ đến tay nghề của chú em như thế nào không?”
Từ đĩa thức ăn được đặt trước mặt, Khổng Hạo Văn gắp lên một miếng thịt ngao trắng mềm bỏ vào miệng, một bên nhai một bên cười ha hả nói.
“Ừm…mùi vị cũng không tệ mà?!” Nghe được lời của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục một bên nhả vỏ ngao từ trong miệng ra, cũng bật cười mà nói.
Đừng chỉ nhìn Cổ Dục có tay nghề nấu nướng tài ba mà nghĩ hắn ở trên phương diện ăn uống sẽ khắt khe và kén chọn. Kỳ thực hắn cái gì cũng có thể ăn được, không cậy tài khinh người, đồ ăn bên ngoài tất cả đều có thể thử qua.
“À đúng rồi! Tôi có mang rượu đến cho ông anh nè. Nhớ cất kỹ nha!” Sau khi ăn được vài miếng, Cổ Dục lúc này mới nhớ mình còn mang cho Khổng Hạo Văn chai rượu ngâm, lập tức lấy chai rượu ra nói.
Mặc dù một người uống rượu, một người uống nước, nhưng lại uống đến hăng say. Giữa bạn bè với nhau không nhất thiết cứ phải đụng vào rượu, huống chi Khổng Hạo Văn cũng không phải là chưa từng uống với Cổ Dục, tửu lượng của hắn cũng đấu không lại đối phương.